ĐÁNH ĐU CÙNG SỐ PHẬN - Trang 151

bao năm ông sống mô phạm, gia đình hạnh phúc, mà trong phút chốc tay
cũng dính chàm. Hóa ra vận mệnh trong đời mỗi người đã được định đoạt,
chính trong khoảnh khắc người ấy đưa ra những quyết định. Đúng thì được
hưởng, sai phải chịu, nhiều khi là thân bại danh liệt. Qua chuyện này, mới
thấy người như giáo sư Phan Lãng là đáng nể, gặp hoàn cảnh nào, trước sau
vẫn tính cách ấy không dễ bị ai lôi kéo. Ông ấy có thể có sai ở những việc
khác, chứ không thể mắc sai lầm như ông Dương Tiến và bố, dễ làm cho
mình trở nên tầm thường như vậy. Gia đình ta cũng phải hàm ơn vì ngay từ
đầu ông đã quan tâm đến con, tìm cách giúp con sớm trở về. Hôm rồi ông
còn gọi điện hỏi con đã về chưa. Chuyện này bố mới biết, hóa ra chú Huy
Tuấn khi đang làm tiến sĩ đã yêu con gái ông, rồi chẳng may con gái ông bị
tai nạn mất sớm. Không hiểu sao đã bao năm từ khi bà vợ mất, ông vẫn
sống một mình? Bố định hôm nào có điều kiện về thành phố họp sẽ đến
thăm ông ấy.

Bố cứ nói chuyện rì rầm bên tai tôi. Như đang tâm sự với một người

bạn cùng trang lứa. Như những điều vừa nói ra cũng vơi bớt được nỗi khổ
tâm từ lâu chất chứa trong lòng. Chưa bao giờ tôi thấy bố lại đối xử bình
đẳng với con cái như thế, thành thật như thế và điều này đã làm tôi bất ngờ.
Dường như tôi đang có một ông bố khác!

Sống mũi tôi bỗng thấy cay cay. Một giọt lệ trong mắt tôi chợt nhỏ

xuống cái lá chò vàng của mùa đông đã qua mà tôi đang cầm trên tay. Tôi
xúc động vì sự hồi tâm của bố, hay đó là giọt nước mắt ân hận cho hành
động nông nổi vừa qua của mình?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.