ĐÁNH ĐU CÙNG SỐ PHẬN - Trang 157

tôi không còn là người tự do nữa, cậu trung úy hỏi cung chẳng đã dặn:
Thầy không được tự ý rời xa nơi ở, có thể bị gọi thẩm vấn tiếp bất cứ lúc
nào. Tôi dắt xe máy ra sát lề đường và quay lại khóa cổng. Trước lúc ra
khỏi nhà, tôi đã có chủ ý tắt máy điện thoại di động và cũng đút tọt luôn nó
vào ngăn kéo. Không còn mối dây liên lạc với ai nữa.

Một chiếc xe con từ xa chạy lại. Tôi đã ngồi lên yên xe máy, bỗng giật

thót khi thấy cái xe kia xịch đỗ ngay bên cạnh. Cửa mở, một người béo
phục phịch trong xe bước ra, nhìn ra là Lưu Văn Đằng. Cậu ta hỏi ngay:

- Thầy đi đâu sớm thế? Em đến thăm thầy.

Tôi bỗng thấy lúng túng như vừa làm một việc gì phạm pháp bị bắt

quả tang. Lại xuống xe, dắt trở về. Tôi cùng ông khách không mời mà đến
đi vào trong nhà.

Tôi cắm ấm điện đun nước. Lưu Văn Đằng ngồi trên ghế, hỏi:

- Chắc cô đi tập thể dục buổi sáng?

- Sáng nào chẳng tập Thái cực quyền- Vừa pha nước chè tôi hỏi lại-

Sao hôm nay anh đến tìm tôi sớm thế?

- Em định mời thầy cùng đi ăn sáng. Cũng có chuyện muốn hỏi thêm.

- Thôi, hỏi ngay bây giờ đi.

Nước chè Thái đặc sánh, thơm lựng. Khách nhấm nháp tí chút rồi đặt

chén xuống, nhìn thẳng vào chủ, hỏi:

- Em muốn biết lần gần đây công an thẩm vấn thầy những gì?

- Vẫn như lần trước- Tôi nói- về mối quan hệ với tụi học sinh, với

Bích Thuận. Mình nhận hết, có muốn giấu cũng khó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.