ĐÁNH ĐU CÙNG SỐ PHẬN - Trang 189

AIDS thì vẫn sinh hoạt được bình thường. Thời gian đó con sẽ thường
xuyên ở bên bố để cơm nước, chăm lo sức khỏe cho bố. Đó là ý nghĩ của
riêng con và con đã xin ý kiến bố mẹ con trên này. Bố mẹ con bảo: ý của
bác Phan Lãng là quyết định…”

Tôi suy nghĩ giây lát rồi viết E.mail trả lời Diệu Thúy: “Nếu bố mẹ đẻ

con đồng ý, thì bố cũng đồng ý. Vậy là con có hai nơi để đi về. Có con bên
cạnh bố sẽ luôn thực sự cảm thấy Đỗ Quyên đang sống dưới mái nhà xưa
của mình. Còn khi con về đây, không nhất thiết phải bỏ việc ôn thi vào đại
học, con cứ nên thi và tiếp tục học lên. Học cũng sẽ mang lại nhiều niềm
vui, làm quên đi những suy nghĩ vụn vặt không cần thiết. Ngoài giờ học
con vẫn giúp được nhiều cho bố cơ mà. Con đừng nghĩ khi con về đây ở
với bố, chỉ đơn thuần là để cứu giúp con, mà chính con đã cứu giúp, an ủi
bố được rất nhiều trong lúc tuổi già cô quạnh. Vẫn phải nhắc lại: bố luôn
tin vào nghị lực, tình yêu cuộc sống của con!”

Một tuần sau.

Diệu Thúy đi cùng bố mẹ đẻ xuống nhà tôi. Khi đón nó ở cổng, điều

làm tôi ngạc nhiên là nó đã mặc hệt như trang phục của Đỗ Quyên trong
ảnh năm mười tám tuổi. Hẳn đó là một dụng ý: Đỗ Quyên đã thực sự trở về
với tôi. Nhìn miệng nó mỉm cười như cái cười của Đỗ Quyên dạo nào, mà
tôi ứa nước mắt thầm gọi: Đỗ Quyên con ơi!

Phố Bùi Xương Trạch,

Thanh Xuân, Hà Nội, đầu tháng Tư 201

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.