DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 151

Đột nhiên hắn phát hiện ra Madelyne đang mặc đồ mang màu

sắc truyền thống của gia tộc hắn, và hắn toét miệng cười. Hắn tự hỏi
không biết nàng có nhận ra điều đó không, và nàng trông không có
vẻ muốn hôn chút nào, hắn có thể đề cập đến điều đó chỉ để thấy
phản ứng của nàng.

Madelyne không thể nhìn Duncan lâu hơn nữa. Nàng sợ hắn sẽ

biết được nàng nhớ hắn đến mức nào. Và sau đó hắn sẽ hả hê đắc
thắng, nàng tự nhủ.

“Tôi muốn biết anh sẽ làm gì với tôi, Duncan,” nàng nói, ánh mắt

xuyên thẳng xuống sàn nhà, không dám nhìn lên hắn để thấy vẻ mặt
hắn trước câu hỏi của nàng, bằng không nàng sẽ hoàn toàn đánh
mất suy nghĩ mạch lạc.

Đúng thế, khả năng tập trung của nàng lúc nào cũng trong tình

trạng báo động mỗi khi nàng ở quanh Duncan. Nàng không hiểu nổi
phản ứng của nàng đối với hắn, nhưng chấp nhận là tất cả chúng
đều giống nhau. Nam tước có thể làm nàng lo lắng mà không cần
dùng đến một lời nào. Hắn quấy rầy sự bình yên trong tâm hồn
nàng, khiến nàng rối bời. Khi hắn đến gần nàng, nàng muốn hắn rời
đi. Nhưng khi hắn không có mặt, nàng lại thấy nhớ hắn.

Madelyne quay lưng lại với Duncan và lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Anh nghĩ sẽ nhốt tôi trong phòng này suốt quãng đời còn lại của tôi
sao?”

Duncan mỉm cười vì nỗi lo lắng lẫn trong giọng nói nàng.

“Madelyne, cánh cửa không bị khóa,” hắn nói.

“Anh đang đùa à?” Madelyne hỏi. Nàng xoay người và nhìn hắn

đầy hoài nghi. “Anh nói với tôi là tôi không bị nhốt trong tháp này
suốt tuần qua ư?” Ôi Chúa, nàng muốn hét vào mặt hắn. “Tôi có thể
đã trốn thoát?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.