DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 232

Chiếc giường được phủ bằng một tấm mền màu xanh dương.

Ngang qua phòng là hai chiếc ghế lớn phủ nệm đỏ. Chúng được đặt
hơi nghiêng về phía lò sưởi. Có ghế để chân trước mỗi chiếc ghế lớn.
Duncan nhận thấy có một tấm thảm thêu dở dang trên một thành
ghế. Những sợi chỉ nâu đong đưa trên mặt sàn. Đường nét hình thù
trên tấm thảm giúp hắn nhận ra nó là gì. Đó là một bản thêu về con
sói tưởng tượng của Madelyne.

Cơ hàm hắn giật giật. Hai lần. Madelyne không chắc nó có nghĩa

gì. Nàng đợi, tính nóng nảy của nàng sẽ bùng nổ thành một ngọn
lửa cháy rực khi hắn quát vào mặt nàng.

Duncan không hé miệng lấy nửa lời. Hắn quay người và kéo

cánh cửa đóng lại sau lưng hắn.

Mùi hương hoa hồng theo hắn xuống cầu thang. Hắn giữ chặt

cảm xúc cho đến khi hắn đến lối vào đại sảnh. Gilard phát hiện ra
hắn và lập tức tiến đến để nói với hắn. Giọng anh đầy háo hức trẻ
thơ khi anh hỏi, “Tiểu thư Madelyne tiếp khách sáng nay chưa?”

Từ trên đỉnh tháp có thể nghe thấy tiếng gầm của Duncan.

Mắt Gilard mở to. Anh chưa bao giờ nghe thấy Duncan hét lên

như thế cả. Edmond tản bộ vào đại sảnh đúng lúc thấy Duncan rời
khỏi đó.

“Chuyện gì làm anh ấy nổi giận thế?” Gilard hỏi.

“Không phải ‘chuyện gì’, Gilard, mà là ‘ai’,” Edmond dài giọng.

“Em không hiểu.”

Edmond mỉm cười và rồi đánh mạnh vào vai em trai mình.

“Duncan cũng vậy, nhưng anh cá là anh ấy sẽ biết sớm thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.