DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 329

Tất nhiên nàng lo lắng. Duncan cư xử như một người hoàn toàn

xa lạ. Điều đó không đủ để bất cứ người vợ nào lo lắng hay sao?
Madelyne thở dài. Nàng đẩy lọn tóc ra khỏi mắt, vô tình đập khuỷu
tay nàng vào cằm Duncan.

Nàng xin lỗi, xấu hổ vì sự vụng về bất ngờ của mình.

Hắn gật đầu, hoàn toàn chấp nhận.

“Em không hát như ếch.”

Madelyne mỉm cười, nghĩ đây là một lời khen tuyệt vời nhất mà

nàng được nhận. “Cảm ơn anh, Duncan,” nàng nói. “Và giờ anh sẽ
chỉ dẫn em về việc đàn ông và ngựa chứ,” nàng đề nghị.

Duncan gật đầu. Bàn tay hắn chậm rãi di chuyển lên trên dọc

theo lưng nàng đến khi nó áp vào vai nàng. Chuyển động làm
Madelyne căng thẳng quá mức. Rồi hắn kéo nàng vào người hắn.

Madelyne thấy mình tỳ vào ngực hắn.

“Đàn ông có mối liên hệ đặc biệt với ngựa của mình, Madelyne,”

Duncan bắt đầu. Giọng hắn trầm ấm như hơi nóng của ngọn lửa.
Madelyne rúc vào hắn gần hơn, ngáp nhẹ, và nhắm mắt.

“Phải, bọn ta phụ thuộc vào ngựa tuân theo mỗi mệnh lệnh của

mình. Một hiệp sĩ chẳng thể tập trung chiến đấu nếu anh ta phải mất
thời gian để kiểm soát ngựa của mình. Điều đó có ý nghĩa sống còn
khi trận chiến dữ dội và con vật thì bất kham.”

Duncan tiếp tục giải thích thêm vài phút. “Em, vợ à, đã bỏ bùa

tách chiến mã của ta xa khỏi ta. Ta nên giận dữ với em. Giờ thì ta
nghĩ về nó, ta đang giận dữ,” Duncan lầm bầm. Nụ cười dần nở ra
trên khuôn mặt hắn khi hắn nghĩ đến việc mất đi con ngựa trung
thành của mình. “Phải, em đã làm hư Silenus. Em có thể phản đối
bây giờ nếu em muốn, nhưng ta đã quyết định cho em con Silenus.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.