DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 68

Ôi, trời ơi, nàng có thể cảm thấy mình đỏ lựng lên. Và Duncan lại

đang nhăn mặt vào buổi sáng này. Hắn có vẻ như không muốn lắng
nghe lời xin lỗi nào của nàng dù thế nào đi chăng nữa, vì vậy nàng
đặt mối lo lắng qua một bên.

Trông hắn cực kỳ dữ tợn. Đúng vậy, bộ râu nâu sẫm mới mọc

thực sự làm cho hắn trông giống một con sói hơn là một người đàn
ông, và hắn đang nhìn nàng với vẻ kỳ lạ khiến nàng mất bình tĩnh.
Bàn tay hắn tiếp tục xòe rộng trên lưng nàng. Rồi nàng nhớ cách hắn
đã ủ ấm nàng suốt đêm. Hắn có thể dễ dàng làm hại nàng. Madelyne
nhận ra nàng đang cố khuyến khích nỗi sợ hãi của nàng, nhưng đủ
trung thực để thừa nhận sự thật là thật sự hoàn toàn ngược lại. Ồ,
Duncan đã làm nàng khiếp sợ, nhưng không theo cái cách mà
Louddon đã làm.

Hôm nay là lần đầu tiên trong nhiều tuần qua, từ khi nàng trở về

nhà anh trai mình, nàng không thức giấc với nỗi sợ hãi dâng trào
trong bụng nàng. Nàng cũng biết lý do; đó là bởi Louddon không có
ở đây.

Duncan không giống Louddon chút nào. Không, một người

muốn trừng phạt một cách độc ác chắc chắn sẽ không chia sẻ hơi ấm
của hắn cho người khác trong khi họ đang ngủ. Và hắn cũng giữ lời.
Hắn không lợi dụng… Chúa nhân từ, nàng đã hôn hắn. Nàng đột
nhiên nhớ hết mọi chi tiết một cách rõ ràng khiến tim nàng đập loạn
lên.

Tạ ơn Chúa vì nàng đã học cách che giấu cảm xúc. Madelyne tin

chắc vẻ mặt nàng không thể hiện suy nghĩ kinh khủng của nàng. Đó
là một phần của ơn trên, đúng không nhỉ? Đúng vậy, nàng nghĩ và
thở dài nhè nhẹ. Duncan không thể biết nàng đang nghĩ gì.

Duncan nhìn Madelyne, thầm thích thú với cách nàng cho hắn

thấy cảm xúc này đến cảm xúc khác của nàng. Đôi mắt nàng tố cáo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.