DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 83

lên ngay khi Duncan đến gần. Bàn tay của Ansel bị hất bay cái vèo
như thân hình cậu.

“Đừng bao giờ chạm vào cô ấy nữa,” tiếng gầm của Duncan đuổi

theo Ansel. Người cận vệ nhanh chóng đứng dậy, rõ ràng không bị
tổn hại gì sau cú ngã và gật đầu ngay tắp lự.

Cậu bé tội nghiệp nom hoảng sợ vì làm phật ý chủ nhân của

mình, Madelyne quyết định thay mặt cậu can thiệp. “Cận vệ của anh
quan tâm hướng dẫn tôi thôi,” nàng bắt đầu. “Cậu ấy muốn giúp tôi
xuống đất vì trong lúc vội vàng tôi đã ngớ ngẩn quên mất việc lên
ngựa từ phía thích hợp.”

Ansel trao cho Madelyne cái nhìn biết ơn trước khi quay lại cúi

chào chủ nhân. Duncan gật đầu, hài lòng với lời giải thích.

Khi Madelyne nhận ra Duncan chuẩn bị lên lưng Silenus, nàng

nhắm nghiền mắt, chắc rằng nàng sắp sửa bị ném xuống đất.

Duncan thấy Madelyne nhắm mắt lại trước khi nàng quay mặt

đi. Hắn lắc đầu, tự hỏi có chuyện gì với nàng, rồi lên yên và nhấc
Madelyne vào trong lòng hắn bằng một động tác nhanh gọn.

Madelyne được quấn chặt trong chiếc áo choàng dày của hắn và

hắn siết chặt nàng vào ngực trước khi nàng kịp lo lắng về mọi việc.

“Anh không tốt hơn Louddon,” Madelyne thì thầm một mình.

“Anh nghĩ tôi không nhận thấy rằng anh thậm chí không thèm dành
chút thời gian để chôn những người tử trận của anh trước khi rời
khỏi pháo đài của anh trai tôi ư? Đúng vậy đấy, tôi đã nhận thấy tất
cả. Anh nhẫn tâm y chang. Anh giết chóc mà không có dấu hiệu nào
của sự hối hận.”

Câu nói khiến Duncan dùng hết khả năng tự kiềm chế để không

chộp lấy nàng và lắc cho đến khi nàng hiểu ra. “Madelyne, bọn ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.