Đó chính là vấn đề, phải vậy không? Dẫu không hề biết về chuyện này,
mẹ cô vẫn hỏi điều tương tự. Cô biết mình nên nói gì, nhưng đôi khi, ngôn
từ chẳng dễ dàng mà đến. Thay vào đó, cô chầm chậm lắc đầu. “Không,”
cuối cùng cô thì thầm.
Trước lời thú nhận của cô, Dawson dường như cảm nhận được nỗi sợ hãi
đã siết chặt lấy cô, anh bèn vươn tay ra tìm bàn tay Amanda. “Đến
Vandemere thôi,” anh nói. “Hãy tưởng niệm bác Tuck nào, được chứ?”
Cô gật đầu, để mặc bản thân đầu hàng trước sự khẩn nài dịu dàng từ cái
động chạm của anh, một thứ gì đó đã tuột khỏi cô, cô bắt đầu chấp nhận sự
thực rằng mình không còn hoàn toàn kiểm soát được những gì có thể sắp
xảy ra.
• • •
Dawson dẫn cô đi vòng sang phía bên kia xe và mở cửa cho cô Amanda
vào ghế ngồi, cảm thấy đầu óc quay cuồng khi Dawson lấy cái hộp đựng
tro cốt của Tuck từ chiếc xe anh thuê sang. Anh chèn nó vào trong khoảng
trống phía sau ghế lái, cùng với cái áo khoác của anh, trước khi lên xe. Sau
khi đã lấy các chỉ dẫn ra, Amanda cũng nhét túi xách ra đằng sau ghế.
Dawson nhấn bàn đạp rồi xoay chìa khóa, và động cơ gầm lên khởi
động.
Anh đổi số xe vài lần, chiếc xe hơi rung lên. Cuối cùng, khi máy bắt đầu
chạy, Dawson lùi xe ra ngoài ga ra và chậm rãi lăn bánh xuống đường cái,
tránh các ổ gà. Xe chạy êm ru khi họ băng qua Oriental và rẽ và đường cao
tốc im ắng.
Khi Amanda bắt đầu ổn định chỗ ngồi, cô phát hiện ra rằng qua khóe
mắt, cô có thể nhìn thấy tất cả những gì cần thiết. Dawson để một tay trên
vô lăng, một tư thế quen thuộc đến nhức nhối đối với cô từ những chuyến
xe lang thang quen thuộc ngày xưa của họ. Đó là khoảng thời gian anh thư