Anh vòng tay ôm ghì lấy cô và thì thầm rằng anh yêu cô, và dường như vô
lý, nhưng ngay lập tức, cô cảm thấy rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
• • •
Cả hai đều im lặng khi lái xe trở về Oriental. Dawson có thể cảm nhận
được sự lo lắng của Amanda và đủ hiểu để giữ yên lặng, nhưng tay anh siết
chặt trên vô lăng.
Cổ họng Amanda khô khốc - cô biết mình đang căng thẳng. Có Dawson
ở cạnh bên là điều duy nhất còn giữ cho cô khỏi sụp đổ. Tâm trí của cô
chuyển từ hoài niệm đến những dự liệu đến những cảm giác rồi lo lắng, cái
này nối tiếp ngay sau cái kia, như một kính vạn hoa chuyển từ hình này
sang hình khác. Lạc lối trong suy nghĩ cửa mình, cô hầu như không nhận
thấy những dặm đường đã đi qua.
Họ đến Oriental ngay gần giữa trưa và lái xe qua bến du thuyền, vài phút
sau, họ vào đến lối xe chạy. Cô mơ hồ nhận thấy rằng Dawson đã trở nên
căng thẳng hơn lúc trước, anh chồm người trên vô lăng, mắt quét dọc qua
hàng cây ở nơi chạy xe. Anh vẫn cảnh giác. Các anh họ của anh, đột nhiên
cô nghĩ ra điều đó, và khi chiếc xe bắt đầu chậm lại, Dawson trông như thể
anh không tin vào mắt mình.
Nhìn theo ánh mắt anh, Amanda quay về phía ngôi nhà. Ngôi nhà và
gara trông vẫn y như lúc trước, chiếc xe của họ vẫn đậu ở chỗ cũ. Nhưng
khi Amanda nhìn ra được Dawson đã nhận thấy điều gì, cô gần như dửng
dưng. Cô biết sớm muộn gì cũng đến nước này.
Dawson cho xe đi chậm dần rồi dừng lại, cô quay về phía anh, môi
thoáng nở một nụ cười, cố gắng trấn an anh rằng cô có thể lo liệu được.
“Mẹ em để lại ba tin nhắn.” Amanda nhún vai bất lực. Dawson gật đầu,
nhận ra rằng cô cần phải đương đầu với việc này một mình. Hít và một hơi
sâu, Amanda mở cửa và bước ra khỏi xe, không hề ngạc nhiên khi thấy mẹ