tối.”
Đứng trước mặt anh, cô chợt có một ý nghĩ bất ngờ, ngông cuồng, rằng
biết đâu anh sẽ hôn cô, và lần đầu tiên kể từ thời đại học, cô cảm thấy gần
như không thở được dưới cái nhìn đăm đắm của một ai đó. Nhưng cô quay
đi trước khi cho anh cơ hội làm việc ấy.
“Được gặp lại anh thật tuyệt, Dawson.”
Cô luồn người vào phía sau tay lái, thở phào nhẹ nhỏm khi Dawson đóng
cửa xe cho cô. Cô khởi động xe và vào số lùi.
Dawson vẫy tay khi cô quay lại và rẽ ngoặt, anh nhìn theo mãi cho đến
khi xe cô đi xuống đường sỏi. Đèn hậu màu đỏ của chiếc xe nhấp nháy một
chút cho đến khi xe vào ngã rẽ và khuất khỏi tầm nhìn của anh.
Anh thong thả bước trở lại gara. Anh bật công tắc, và khi bóng đèn treo
duy nhất sáng lên, anh ngồi xuống trên một đống lốp xe. Bây giờ nơi này
thật yên tĩnh, không có gì di chuyển ngoại trừ một con thiêu thân vỗ cánh
lao về phía ánh sáng đèn. Khi nó đâm vào bóng đèn, Dawson nhận thức
được một sự thật là Amanda đã tiếp tục cuộc sống của cô. Dù gặp những
phiền muộn hay rắc rối mà cô đã giấu anh - nhưng anh vẫn biết rằng chúng
tồn tại - cô vẫn cố gắng xây dựng một kiểu sống mà cô luôn mong muốn.
Cô có chồng con cùng một ngôi nhà ở thành phố, và những ký ức của cô
bây giờ toàn là về những điều đó, chính xác nên là như thế.
Khi ngồi một mình trong gara của Tuck, anh biết anh vẫn tự lừa dối bản
thân rằng anh cũng đã tiếp tục sống tốt, nhưng không phải như vậy. Anh
luôn luôn ngờ rằng cô đã để lại anh phía sau, nhưng bây giờ giả thiết đó đã
được khẳng định.
Sâu thẳm bên trong, anh cảm thấy một cái gì đó đã thay đổi và được giải
thoát. Anh đã nói lời tạm biệt một thời gian dài trước đây, và kể từ đó anh
muốn tin rằng mình đã làm một việc đúng đắn. Mặc dù tại nơi này, lúc này,
trong ánh sáng vàng vọt tĩnh lặng của gara bỏ hoang, anh lại thấy không
chắc chắn. Anh đã từng yêu Amanda, anh chưa bao giờ ngừng yêu cô, và
thời gian ở cùng cô tối nay cũng không thay đổi được sự thật đơn giản đó.