DÀNH HẾT CHO EM - Trang 72

“Chúng ta không nghĩ gì cả,” anh nói. “Chúng ta chỉ chìm đắm trong tình

yêu.”

Cô nhìn chằm chằm vào anh, một mảnh trăng lọt vào mắt cô. “Em xin

lỗi, em đã không hề đến thăm hoặc thậm chí là viết thư. Ý em là khi anh bị
chuyển đến Caledonia.”

“Không sao đâu.”
“Không, không phải. Nhưng em đã nghĩ về chuyện đó... về chúng ta. Lúc

nào cũng nghĩ.” Cô đưa tay ra chạm vào cây sồi, cố gắng hấp thụ một ít sức
mạnh từ nó trước khi tiếp tục. “Chỉ là mỗi khi ngồi xuống định viết thư, em
lại thấy bị tê liệt. Em nên bắt đầu từ đâu? Em có nên cho anh biết về lớp
học của em hoặc bạn cùng phòng của em là người như thế nào? Hay hỏi
thăm anh dạo này sống như thế nào? Mỗi khi viết được rồi, em lại đọc qua
nó, và nó luôn có vẻ không đúng. Vì vậy em lại xé đi và tự hứa rằng hôm
sau em sẽ viết lại. Nhưng ngày này lại kéo sang ngày khác. Rồi quá nhiều
thời gian đã trôi qua và...”

“Anh không giận đâu,” anh nói. “Và khi đó anh cũng không giận.”

“Bởi vì anh đã muốn quên em rồi?”
“Không,” anh trả lời. “Bởi vì lúc đó anh còn không đối mặt được với bản

thân mình. Và việc biết rằng em muốn bỏ lại quá khứ để tiếp tục đi tới có ý
nghĩa rất lớn với anh. Anh muốn em được sống cuộc sống mà anh chưa bao
giờ có thể cho em.”

“Anh không nghĩ như vậy thật đấy chứ.”

“Anh nghĩ như vậy thật,” anh nói.
“Vậy thì đó là chỗ anh đã sai. Ai cũng có những điều trong quá khứ mà

họ muốn thay đổi, Dawson. Kể cả em. Cuộc sống của em cũng không phải
hoàn hảo.”

“Muốn tâm sự không?”

Nhiều năm trước đây, cô có thể nói tất cả mọi thứ cho Dawson, và mặc

dù tạm thời vẫn chưa sẵn sàng, nhưng cô cảm nhận rằng rồi cô sẽ lại có thể,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.