DÀNH HẾT CHO EM - Trang 73

vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Nhận thức này làm cô sợ hãi, ngay cả khi
cô thừa nhận rằng Dawson đã đánh thức một cái gì đó bên trong mình, thứ
mà cô đã không còn cảm thấy trong một thời gian dài, rất dài.

“Anh có giận không nếu em bảo rằng em chưa sẵn sàng để nói về điều

đó?”

“Không sao cả.”
Cô thoáng cười. “Vậy chúng ta hãy tận hưởng nơi này thêm một vài phút

nữa, được không? Giống như chúng ta trước kia? Chỗ này thật yên bình.”

Mặt trăng vẫn chậm chạp lên dần, khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên

thanh tao thoát tục; nằm cách xa ánh sáng của nó, những ngôi sao chập
chờn mờ nhạt, giống những lăng kính nhỏ. Khi họ đứng bên cạnh nhau,
Dawson tự hỏi những năm qua cô có thường nhớ về anh không. Chắc là ít
hơn anh nghĩ về cô, anh chắc chắn điều đó, nhưng anh cũng cảm giác được
rằng bọn họ đâu cô đơn, mặc dù biểu hiện theo những cách khác nhau. Anh
là một người đơn độc trong một môi trường rộng lớn trong khi cô là một
khuôn mặt trong một đám đông vô danh. Nhưng chẳng phải mọi chuyện
vẫn luôn như vậy kể cả khi họ còn là thiếu niên. Vì cô đơn bọn họ mới tìm
đến với nhau, và bằng cách nào đó họ tìm thấy hạnh phúc khi bên nhau.

Trong bóng tối, anh nghe tiếng Amanda thở dài. “Có lẽ em nên đi,” cô

nói.

“Anh biết.”
Cô thấy nhẹ nhõm trước phản ứng của anh, nhưng cũng có một chút thất

vọng. Từ chỗ nhánh sông, họ quay lại căn nhà trong im lặng, cả hai đều
đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Vào nhà, Dawson tắt đèn trong
khi cô khóa cửa, rồi họ từ từ tản bộ về phía những chiếc xe. Dawson với
tay, mở cửa xe cho cô.

“Hẹn gặp em ngày mai tại văn phòng luật sư,” anh nói.
“Mười một giờ nhé.”
Dưới ánh trăng, mái tóc của cô như một thác bạc, và anh cố gắng cưỡng

lại ham muốn lùa ngón tay vào nó. “Tối nay thật tuyệt. Cảm ơn em về bữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.