Cô đau nhói trước sự gay gắt trong giọng nói của Jon. Anh là một người
nồng nhiệt, luôn cảm nhận mọi vật một cách sâu sắc. Bất kỳ ai ngắm những
bức ảnh anh chụp đều có thể nhận biết cảm xúc của anh mãnh liệt đến thế
nào.
M ột bức ảnh đơn giản chụp một con thuyền trống không, gác mái chèo
nằm yên nơi bến thuyền cũng là một sự khơi gợi sắc bén. Một nhà phê bình
đã từng nói con thuyền gác mái nằm chơ vơ dường như là một vật thể chứa
đựng sự trọn vẹn, tuy nhiên nó cũng tượng trưng cho những giấc mơ đã
mất, không tìm lại được. Maryellen thích lời nhận xét đó, và cô đã kẹp, giữ
nó lại trong một tập báo đặc biệt. Cô tán thành từng lời, từng lời một. Nhiều
năm trước đây, cô đã phải lòng những tác phẩm nghệ thuật của anh, cả
trước khi cô biết và gặp gỡ anh.
V ậy nên không ngạc nhiên khi cảm xúc vừa tích cực vừa tiêu cực của Jon
lại đầy sức thuyết phục như thế. Sự căm hờn bố mẹ trong anh không thể nào
thỏa hiệp được. Anh cũng yêu với cường độ cảm xúc mạnh mẽ đó.
Maryellen chưa bao giờ nghi ngờ tình thương yêu sâu sắc anh dành cho cô
và con cái của họ. Anh hy sinh vì cô, anh thậm chí sẵn sằng từ bỏ mảnh đất
này và ngôi nhà mà anh tự tay xây nên, vì cô vì Katie và đứa con sắp chào
đời.
S ự im lặng bao trùm giữa họ như một vết thương mới, nhức buốt. m thanh
duy nhất phát ra vào lúc này là tiếng máy pha cà phê tự động. Jon quay lại
nhà bếp rót cho mình một tách cà phê và đun nước pha trà bạc hà trong lò vi
sóng.
“Cảm ơn anh”, cô nói khi anh mang trà đến cho cô. Anh ngồi xuống, đối
diện cô. “Anh không muốn cãi nhau, Maryellen ạ”.
“Em cũng vậy”. Cô mỉm cười nhìn anh. “Anh yêu em”, Jon nói. “Anh