ĐÁNH THỨC TRÁI TIM - Trang 142

Chương 8

Allison Cox kiểm tra lại địa chỉ và số đến lần thứ hai, không chắc là mình đ
ã tìm đúng dãy nhà toa moóc hay chưa. Anson chưa bao giờ cho cô bé biết
cậu và mẹ cậu sống ở căn nào. Khi cô hỏi người quản lý, một phụ nữ chỉ ra
phía sau công viên, và nói, “Cherry ở căn cuối đó. Số 15. Khi nào gặp bà
ấy, nói giúp cô là tiền nhà của bà ấy đã quá hạn rồi nhé?”.

“À...”.

Người phụ nữ cau mày. “Thôi bỏ đi, nhóc. Ta sẽ tự mình giải quyết với bà
ấy sau”. H ồi hộp pha lẫn lo lắng, Allison bước lên các bậc thang lung lay
của căn nhà số 15. Ý nghĩ Anson sống trong điều kiện nghèo nàn như thế
này khiến tim cô quặn thắt. Sau một thoáng ngập ngừng, cô bé gõ gõ vào
cánh cửa mỏng.

“Ai đó?”, người phụ nữ bên trong hét lên.

“Allison Cox”. Cô bé nói to hết mức có thể mà không phải thét lên.

Cánh cửa chầm chậm mở ra. Mặc bộ quần áo xộc xệch, mẹ Anson đứng
phía bên kia của cánh cửa kính, tay cầm điếu thuốc. Tóc bà ấy rũ xuống và
cáu bẩn, như thể bà ấy đã không ra ngoài trong một thời gian dài.

“Cô là ai và cô muốn gì?”, bà ta tra hỏi. Một tay chống hông, tàn thuốc rơi
xuống nền nhà khi bà ta búng điếu xì gà tanh tách. “Cháu là một người bạn
của Anson”, Allison giải thích. “Cháu...”. Cô bé hạ giọng đề phòng có ai đó
nghe thấy họ đang nói chuyện. “Anh ấy gọi điện cho cháu và cháu nghĩ có
lẽ bác muốn biết anh ấy hiện ra sao”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.