ĐÁNH THỨC TRÁI TIM - Trang 143

Mẹ Anson cười ngặt nghẽo như thể lời Allison nói khiến bà ta buồn cười.
“Chắc rồi”, bà nói, mở khóa cánh cửa kính. “Vào trong này và nói cho ta
nghe cô biết gì về thằng con hoang khốn kiếp đó”.

Allison thấy nóng mặt trước những lời Cherry thốt ra. Cô bé phải cưỡng lại
sự thôi thúc trả đũa bà ta bằng câu gì đấy. Nếu Anson là một đứa con hoang
khốn kiếp, thì người đàn bà này phải là người chịu trách nhiệm chứ. Nhẫn
nhịn, Allison bước vào bên trong. Căn nhà là một mớ lộn xộn không thể tả
nổi. Bồn rửa chén trong bếp đầy chén đĩa dơ và rác bẩn vương vãi khắp kệ
bếp. Phòng khách thì rõ ràng là không được dọn dẹp suốt nhiều tháng trời.

M ột mùi ẩm mốc, ôi thiu bốc lên nồng nặc - chai rượu uýt-ky làm từ lúa
mạch đen nằm lăn lóc, đổ cả ra ngoài, quyện với khói thuốc tạo thành một
mùi dơ bẩn không chịu nổi. “Cảm phiền nhé, chỗ này hơi lộn xộn một tí”,
Cherry nói và hất hàm. “Hôm nay người giúp việc nghỉ làm”.

Allison mỉm cười ngượng nghịu trước lời nói đùa chống chế của mẹ Anson.

Bà ta dọn đống tạp chí mua sắm vớ vẩn ra khỏi ghế ngụ ý Allison nên ngồi
xuống đó. “Nó đang ở đâu?” bà ta tra vấn trước khi Allison kịp yên vị.
“Anh ấy... uhm... không nói”.

“Cô có nói cho nó biết là Cảnh sát trưởng đang tìm kiếm nó không?”. “À
không... Dường như anh ấy đã biết chuyện đó rồi”.

“Lần này thì nó sẽ vào tù thôi”.

“Thưa bà Butler, Anson không ra tay phóng hỏa”.

Ng ười đàn bà cười khẩy. “Thứ nhất, tôi chưa bao giờ làm bà này bà nọ gì
cả, thứ hai cô và tôi đều biết chính Anson đã gây họa mà. Cô không cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.