ĐÁNH THỨC TRÁI TIM - Trang 187

đến giờ cậu im lặng suốt”, cô nói. “Không giống cậu chút nào”.

Teri nhún vai. Mấy ngày gần đây cô cảm thấy hết sức phiền muộn, chán nản
và không muốn nói về nó. Cô không thể ngừng suy nghĩ về Bobby Polgar
kể từ khi anh như cơn gió ào đến vịnh Cedar này trên chiếc ô tô limousine
dài ngoẵng cùng với James, tài xế của mình. Hình như Bobby chưa bao giờ
học lái xe. Anh đến gặp cô lần thứ hai, rồi sau đó ngày nào anh cũng gọi
điện cho cô.

“Có phải vì Bobby Polgar không?”. Rachel hỏi, giữ giọng thật khẽ để
không đánh động sự chú ý của mấy cô gái khác và những vị khách trong
tiệm.

Suýt chút nữa là Teri đánh rơi lon nước ngọt. “Làm sao cậu biết?”.

Nụ cười của Rachel thật tinh ranh. “Chúng ta làm việc cùng nhau bao lâu
rồi?”. Không đợi Teri trả lời cô bồi tiếp. “Trong suốt thời gian đó, tớ chưa
bao giờ nhìn thấy cậu... thẫn thờ như thế này”.

“Anh ta g ọi điện thoại cho tớ hằng đêm”. Chuyện điên tiết nhất là Bobby
gọi cho cô đúng bảy giờ, theo giờ ban ngày ở khu vực Thái Bình Dương,
bất kể là anh ta đang ở đâu. Không sớm, không muộn dù chỉ một phút, luôn
luôn chính xác lúc bảy giờ tối. Anh ta cũng di chuyến khắp nơi. Chỉ mới
tuần vừa rồi thôi, anh ta đi Trung Quốc và tuần lễ trước nữa, anh ta chu du
đâu đó ở Châu u, nếu cô nhớ không sai. Nhà anh ta ở tận New York, nhưng
cô nghĩ là anh ta chỉ ở đấy có lẽ không đến một phần năm cuộc đời mình.
Dường như anh ta luôn ở ngoài đường. Teri không đoán được anh ta làm gì
ở mấy quốc gia xa xôi đó một khi trận đấu đã kết thúc. Khi gọi điện cho
Teri, Bobby thường hỏi mấy câu quen thuộc về một ngày của cô. Công
bằng mà nói thì cô cũng hỏi anh mấy câu tương tự thế. Chủ yếu cô muốn
biết anh đang gọi cô từ đâu. Nếu anh đang ở khách sạn, anh sẽ miêu tả bất
kỳ thứ gì nhìn thấy từ cửa sổ phòng mình. Anh kể cho cô nghe về những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.