ĐÁNH THỨC TRÁI TIM - Trang 191

“C ảm ơn”, cô nói, quăng mớ khoai tây chiên còn lại vào sọt rác. Dù sao đi
nữa thì cũng không có gì để kể thêm về Bobby, vì hai ngày nay cô chẳng
nghe được tin tức gì từ anh. Buồn bã, cô tự nhủ anh sẽ không gọi điện cho
mình nữa.

Tuy nghĩ thế, nhưng Teri vẫn ngồi lì bó gối bên điện thoại vào tối hôm đó,
phòng trường hợp Bobby đổi ý. Đúng chính xác bảy giờ, chuông cửa nhà cô
reo. Bực bội, cô chộp lấy điện thoại di động và mang nó ra cửa.

Và ở đó, đứng trước mặt cô, cầm một bình hoa hồng đỏ rực, là anh chàng
James lúc nào trông cũng bảnh bao, lịch sự. Bình hoa có lẽ còn nặng hơn cả
anh ta. “Chúc một buổi tối tốt lành, thưa cô Teri”, anh ta lên tiếng.

“Anh làm cái gì ở đây vậy?”, cô hỏi.

“Cô không phiền nếu mở rộng cửa ra một chút để tôi có thể mang hoa vào
được chứ?”, James hỏi không kịp thở. Teri rút ch ốt lớp cửa ngoài nhưng
vẫn không cho James vào bên trong. Không đời nào. “Tôi sẽ tự mình mang
vào nhà”, cô khăng khăng, đặt điện thoại lên chiếc bàn nhỏ đặt ngoài hành
lang. Cô đưa tay nhận món quà anh ta mang tới và hối hận ngay lập tức.
Bình hoa nặng dễ chừng hai mươi hai ký. Cô khiêng nó qua khỏi bàn uống
trà trong phòng khách và đặt nó xuống, làm nước sóng sánh văng ra khỏi
bình. “Bao nhiêu hoa hồng ở trong này?”, cô hỏi, không khỏi kinh ngạc.

“Bảy mươi hai”.

Teri kêu trời. Ắt hẳn là tốn một đống tiền. Bảy mươi hai bông hồng ư?
Chưa có người đàn ông nào tặng cô hơn một bông cả. “Tôi hy v ọng cô
thích sô cô la”, anh nói tiếp. “Tôi có năm ký mua từ sáu công ty bánh kẹo
hàng đầu thế giới. Bobby không biết cô thích nhất loại nào, vì thế anh ấy
mua hết tất cả các loại”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.