ĐÁNH THỨC TRÁI TIM - Trang 216

“Tôi chắc là con trai mình đã có kế hoạch khác rồi”, Ben nói, giọng lãnh
đạm. David, ăn diện bảnh bao như mọi khi, có vẻ ngập ngừng, thăm dò.
“Con có thể ở lại”, anh ta nói, “nhưng con không muốn làm phiền bố và
dì”.

“Con có làm phiền gì đâu. Ngọn gió nào mang con đến vịnh Cedar vậy?”.
Charlotte hỏi, bước đến bên chồng mình. David có v ẻ ngạc nhiên trước câu
hỏi của Charlotte. “Con đến thăm bố và dì. Con đi Seattle công tác, và đã
mấy tháng rồi chúng ta chưa gặp nhau. Con cảm thấy ít nhất thì mình cũng
nên dành chút thời gian thăm hỏi bố”.

“Thật là tốt”, Charlotte nói, dẫn David vào ghế sôpha. “Bữa trưa sẽ xong
trong vòng vài phút nữa”.

“Cảm ơn dì, Charlotte”. Anh ta mỉm cười với bà. David Rhodes là một
người đàn ông hấp dẫn, nhưng không may bà phát hiện ra rằng anh ta
không đáng tin cậy. Thật đáng buồn khi họ phải chấp nhận điều này. Tuy
vậy, anh ta là con trai của Ben và vì thế, anh ta luôn được chào đón ở nhà
bà.

V ẫn giữ thái độ lạnh lùng và dửng dưng, Ben ngồi xuống đối diện với
David. “Ta rất cảm kích về việc con gửi tấm chi phiếu đó cho ta, David ạ”,
ông bắt đầu lên tiếng sau khoảng thời gian im lặng. Ông ngồi dựa lưng vào
ghế, khoanh tay trước ngực. “Tuy nhiên, nó bị trả về rồi”.

Hai mắt David mở to ra như thể bị sốc. “Ôi trời, bố, con thật sự xin lỗi. Con
không hề hay biết gì cả. Sao bố không nói gì với con hết vậy?”. Charlotte
muốn ngồi lại và lắng nghe, nhưng không dám vì sợ bữa trưa sẽ bị hỏng. Bà
nhanh chóng múc súp vào ba cái bát và cắt bánh xăng-uýt ra, rồi xếp bánh
bơ đậu phộng lên một cái đĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.