ĐÁNH THỨC TRÁI TIM - Trang 351

mỏi của mình không sao so sánh được với những gì mà Maryellen đã chịu
đựng suốt hai mươi tiếng đồng hồ qua.

Cô kh ẽ rên rỉ, và dần bấu chặt tay anh hơn. Cố gắng giúp cô, anh nhẹ
nhàng đếm thời gian. Cơn đau kéo dài trọn một phút rưỡi, và giờ thì các cơn
co thắt dạ con của cô đến nhanh hơn, càng lúc càng dồn dập. Khi cơn đau
gần nhất vừa dứt, một giọt nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt Maryellen.

Bác s ĩ DeGroot vừa đến và gật đầu chào Jon. “Hôm nay dường như là một
ngày tốt để em bé chào đời, cô có nghĩ thế không?”, ông hỏi, và bắt đầu
bước đến cuối giường sinh, thực hiện nhiệm vụ của mình.

Tự nhiên, mọi người có vẻ lăng xăng, bận rộn hơn. Vài y tá vây quanh
Maryellen và ngay lập tức Jon nhận thấy việc sinh nở sắp diễn ra rồi. “Nào
bắt đầu”, vị bác sĩ khuyến khích. “Được rồi Maryellen, sẵn sàng rặn nhé”.
Jon c ảm thấy mình hơi giống một người thừa, như thể anh không còn đóng
vai trò thật sự gì ở đây nữa. Có vấn đề bất ổn nào đó, nhưng anh không
hoàn toàn hiểu hết. Hình như đứa bé không trở đầu để chui ra như những
đứa khác, điều này khiến cho việc sinh nở kéo dài hơn bình thường.

Cơn đau tiếp theo dường như là đau nhất từ trước đến giờ. Maryellen
nghiến chặt hai hàm răng và cố gắng rặn, miệng rên la dữ dội.

“Tốt, tốt lắm”, bác sĩ DeGroot động viên. Jon nh ư bị thôi miên. Anh nhìn
không chớp mắt khi đứa bé trôi tuột từ người Maryellen vào trong đôi tay
chờ đợi của bác sĩ bằng một tiếng khóc váng trời. Bác sĩ DeGroot mỉm cười
và quay sang Jon. “Xin chúc mừng! Anh có đồng minh rồi đấy. Một cậu
con trai”.

Jon mỉm cười với Maryellen. “Là con trai, là con trai”, anh bảo cô như thể
cô không nghe bác sĩ nói gì vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.