Lục Văn Hiển truyền đến, "Còn thất thần làm cái gì, nhanh đi châm trà cho
tiên sinh."
Hứa thị nhìn thấy Lục Văn Hiển mới an tâm, đi đến nhà chính.
Trà đã pha tốt, là trà lài năm ngoái, ngửi thấy có hương khí thản nhiên,
đây là hương vị Hứa thị thích nhất.
Lục Văn Hiển nhìn biểu tình không màng danh lợi trên mặt Hứa thị,
bỗng nhiên có một chút áy náy. Hứa thị ngẩng đầu lên, Lục Văn Hiển lập
tức thay đổi biểu tình, "Cố gia muốn triều đình phải điều tra vụ án của Cố
Thế Hoành một lần nữa, chúng ta nên làm gì bây giờ? Hà... ở trong tay Cố
gia, hắn ta có thể khai ra chúng ta không?"
Hứa thị lắc lắc đầu, "Không đâu, năm đó nếu ông không tìm cách đưa
hắn ra, hắn đã sớm bị chém đầu, ta rất hiểu hắn, rất nặng nghĩa khí, tuyệt
đối không nói lung tung."
Lục Văn Hiển chép miệng.
Hứa thị liếc mắt nhìn Lục Văn Hiển một cái, "Ông sợ cái gì, những
người đó bị bắt tất nhiên sẽ khai bậy một đống, ông là một quan viên triều
đình còn sợ một tên giặc cướp sao? Hơn nữa, hắn còn có hai người con trai
ở trong tay ông, hắn sẽ không muốn để mình tuyệt hậu."
Lục Văn Hiển cúi đầu không biết đang cân nhắc cái gì, "Bà nói, Thẩm
đại nhân bên kia lâu như vậy không có tin tức, có thể hay không... Bà tính
sai rồi..."
"Không có khả năng, " Hứa thị lập tức nói, "Quá hai ngày tự nhiên sẽ có
tin tức..."
"Ta..." Mặt Lục Văn Hiển bỗng nhiên đỏ lên, "Ta cũng là bất đắc dĩ... Bà
phải biết rằng... Thẩm đại nhân... Rất đáng sợ... Ta..."