DẠO BƯỚC PHỒN HOA - Trang 1209

Một người chết quá nhanh, cũng là phúc khí.

Hắn chính tay bóp chết người cha ruột như vậy liệu có thể nhận được kết

cục gì tốt đẹp? Hắn nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy Lục Văn Hiển đang
nhìn mình chằm chằm.

Không biết vì sao, hắn thích nụ cười như gió xuân của Cố Lang Hoa, sự

quan tâm lộ ra trong mắt nàng, chân thành tha thiết, không có xen lẫn bất
cứ thứ gì, hắn chưa từng nghĩ tới, còn có thể có một người nhìn hắn thuần
tuý như vậy.

Sự ấp áp của nàng khiến băng tuyết tích tụ trong lòng hắn tan ra từng

mảng, từng mảng.

Hắn còn không biết cái gì gọi là yêu, nhưng hắn biết cái hắn chờ đợi

chính là sự quan tâm và bầu bạn này.

Nếu họ không có duyên phận cùng nhau thì sao?

Có lẽ không có sự ấm áp đó, cuối cùng hắn cũng sẽ biến thành người như

Lục Văn Hiển.

Lục Anh nghiêng mặt, khay sứ cạnh bàn phản chiếu khuôn mặn nho nhã

của hắn. Lục Anh hít hà lấy sức để bản thân trở nên cẩn thận mà trang
trọng, sau đó bước bước lớn ra ngoài.

Kinh thành, Hoàng cung.

Nội thị nhanh chóng đi lại trong đại điện, dặn dò cung nhân, “Mau,

buông rèm xuống.”

Rèm tứ phía chạm đất, trong đại điện lập tức u tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.