DẠO BƯỚC PHỒN HOA - Trang 123

hắn, khiến hắn không thể động đậy, sau đó trong tay hắn liền có thêm một
vật lạnh như băng, hắn còn chưa kịp nghĩ xem rốt cuộc là thứ gì, liền nghe
thấy có người hét lên, “Tiểu thư, trong tay hắn thật sự có một cây đoản
đao.”

Vương Thụy đột nhiên tức tới trợn ngược mắt lên, tim phổi dường như

muốn nổ tung, một hơi nhanh chóng len tới cổ họng hắn, hắn thở hổn hển
từng tiếng lớn, trên miệng lại bị nhét thuốc tê, ù ù cạc cạc nói không ra
tiếng. Đây rõ ràng là hãm hại hắn, hắn đúng là chuẩn bị uy hiếp Lư Chính,
nhưng tuyệt đối không phải dùng loại cách ngu xuẩn này.

Tên ngu Lư ma ma đó chút việc này cũng không làm xong, Lư Chính

còn không biết xấu hổ tới xin lão gia giúp, nếu việc này làm to ra, mặt mũi
của Vương Gia phải đặt vào đâu? Kế hiện nay chính là để Lư Chính ngoan
ngoãn im miệng lại không dám nói nhiều, lại nói lão gia cũng là mới nhận
được tin tức, Lư ma ma cũng không nói gì hết, cũng không thể nói gì hết,
Cố Gia căn bản sẽ không có bất cứ chứng cứ nào.

Nhưng hiện giờ, giữa bàn dân thiên hạ, Cố Gia lại vu hại hắn như vậy,

Vương Thụy nhìn qua, sắc mặt Lư Chính bên cạnh đã trở nên tái mét, khi
đối mặt với hắn trong mắt lộ ra ý kinh sợ.

Lư Chính hiển nhiên đã tin rồi.

Vương Thụy thất khiếu bốc khói, rốt cuộc là ai nghĩ ra chủ ý như vậy, là

ai? Ánh mắt của hắn điên cuồng tìm kiếm trong đám người.

Cuối cùng cúi thấp đầu, ánh mắt rơi lên người tiểu cô nương đó.

Anh ta trợn trừng mắt nhìn tiểu cô nương đó đi về phía Lư Chính, đưa

cho Lư Chính một chiếc khăn.

Lư Chính nhận ra đó là khăn tay của Lư ma ma.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.