Tổ mẫu là đang mỉa mai Vương Kỳ Chấn như khỉ già đội mũ. Năm đó
Vương Kỳ Chấn vẫn là một Tiểu Sử trong huyện, vì nạn châu chấu suýt
chút đói chết, vẫn là tổ mẫu thu giữ ông ta, cho ông ta và người bên cạnh
đủ thức ăn, giúp ông ta vượt qua kiếp nạn. Tổ mẫu mỗi lần nói tới chuyện
này, nói ánh mắt Vương Kỳ Chấn thấy ăn liền phát ra ánh sáng lục, rất
giống một con khỉ.
Cố lão thái thái ngẩng đầu nhìn trạch viện tổ trạch của Tào Gia, hơi có
thâm ý nói: “Nói như vậy, Tào Gia giờ là Vương Gia rồi? Lão thái bà ta
còn nhớ, Tào đại nhân từng nói vĩnh viễn sẽ không bán tổ trạch này,” Nói
rồi đột nhiên vút cao thanh âm, “Tào đại nhân còn sống không?”
Trên mặt Vương Kỳ Chấn giống như bị tát cho một bạt tai, ý câu nói này
của Cố lão thái thái là, ông ta dùng thủ đoạn mới có được căn nhà này.
Vương Kỳ Chấn cúi đầu giải thích, “Lão thái thái, người huy động nhiều
người như vậy rốt cuộc là vì sao? Có gì chúng ta vào trong từ từ nói.”
Cố lão thái thái biểm cảm uy nghiêm, lạnh lùng nhìn Vương Kỳ Chấn,
“Từ từ nói? Đợi tới khi ngươi hại mắt của cháu gái ta, làm ta tức chết,
chiếm đất đai của cải nhà ta, cả Cố Gia để mặc ngươi sắp xếp, ngươi mới
có thể nhắc điều kiện với ta.”
Cố lão thái thái nói xong giơ cây gậy chống lên chỉ về phía Lư Chính,
“Trói tên gia nô này về, đừng cho rằng Lão thái thái ta tuổi tác đã cao, là có
thể để mặc người ta bắt nạt. Cố Gia chúng ta ở Trấn Giang đứng chân mấy
chục năm, cứ coi như đỉnh đầu không có nửa chức quan, muốn xin công
chính cũng không khó, Vương đại nhân, ngài nói đúng không?”
Tay của Vương Kỳ Chấn đột nhiên run lên, vội gập người, “Lão thái thái,
ở đây nhất định là có hiểu lầm gì đó, người tuyệt đối đừng tức giận, người
nói về Cố Gia, vãn bối cũng theo người về là được, nói tới cùng đều là