Đó có phải đại diện cho quan hệ giữa họ, đã thoát khỏi quỹ đạo kiếp
trước, vậy sẽ đi về đâu đây?
Lang Hoa không nắm chắc.
Lục Anh đột nhiên cười rồi, “Muội đối với ta không có lòng tin như vậy
sao? Cho rằng ta tới tìm muội là xin muội ở trước mặt dì tổ mẫu nói giúp,
tha cho Lục Gia và Vương Gia?”
Lang Hoa nhìn Lục Anh đầy hồ nghi, nàng không lo lắng Lục Anh giúp
Vương Gia nói chuyện, nàng cảm thấy Lục Anh sẽ bào chữa cho Lục Gia,
“Lục tam ca cảm thấy việc này có quan hệ với Lục Gia không?”
Lục Anh nghĩ một lát, “Có quan hệ, dời nhà tới Hàng Châu, phải dùng
một món bạc lớn, đều vứt cho mẫu thân đi lo liệu, mẫu thân mới nghĩ cách
huy động tiền của, của hồi môn của muội chính là một món thu nhập rất
lớn, nhưng nếu nói mẫu thân xúi giục nhà đẻ để hại muội, ta lại cảm thấy
mẫu thân không có thời gian đi khổ tâm sắp xếp như thế, suy cho cùng đây
là một việc đại sự đập nồi dìm thuyền.”
Là một phu nhân nội trạch, Lục Nhị thái thái không có phách lực lớn như
vậy.
Lang Hoa nói: “Nói như vậy, bất luận là Lục Gia hay là nhị bá mẫu đều
là người tốt rồi?”
Trong mắt Lục Anh gợn lên vài con sóng, “Muội đừng giận, ta không tán
đồng hành vi của trưởng bối Lục Gia, Lục Gia lánh đời nhiều năm như vậy,
giờ muốn con cháu làm quan cũng không có gì sai, sai ở chỗ thông qua
bám víu phú quý, đi lên con đường khiến người ta tiến cử nhậm chức, giờ
triều đình đã khôi phục khoa cử, dù có chút hạn chế về xuất thân, ta vẫn là
cảm thấy dựa vào khoa cử làm quan mới là chính đạo. Phụ thân ở Hàng
Châu mưu chức tước, liền đem tộc nhân ở Trấn Giang chuyển hết tới Hàng