này, bọn họ sẽ mượn thôn trang lớn ngoài thành Trấn Giang để dùng, đem
nương thực giấu ở nơi đó, đợi đến khi chiến sự bắt đầu nổi lên, gạo liền
biến thành vàng, mặc kệ phải bỏ ra bao nhiêu tiền cũng sẽ có người mua."
"Cái loại này giúp người ta phát tài này chẳng những có sự dũng cảm
sáng suốt còn phải có tin tức linh thông, muốn làm cho hắn đem thứ đã ăn
vào nhổ ra, chỉ sợ là không dễ dàng." Cố lão phu nhân suy nghĩ một chút,
"Không biết ở Giang Chiết lúc nào lại có một nhân vật số một như vậy?"
Cố Thế Ninh cẩn thận suy nghĩ, "Năm ngoái, chất nhi ở bên ngoài thu
mua dược liệu có nghe nói một việc, trước đó vài ngày cháu đi đến Mao
Sơn một chuyến để thu Huyền Hồ Tác, phát hiện đã bị người nhanh chân
đến trước, mua đi với giá cao, lần này... cũng là tay không mà về, về sau
qua nhiều lần thăm dò mới biết có một vị thương hộ họ Tần đến thu thuốc."
Lang Hoa biết, Huyền Hồ Tác của Mao Sơn ngoại trừ có thể trị ngoại
thương còn có thể giảm đau.
Cố Thế Ninh nói: "Năm nay có chiến loạn, có thể thấy được dược liệu trị
ngoại thương đều sẽ mua bán được với giá đắt."
Lang Hoa cảm thấy may mắn vì mình ở lại Trấn Giang.
Nếu như nàng rời đi giống như kiếp trước, kết quả cuối cùng nhận được
chẳng qua là dân chúng bị tàn sát hàng loạt trong thành, căn bản không biết
sẽ có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Cố lão phu nhân giống như đang ngồi thiền, "Từ từ sẽ đến, tất cả cuối
cùng sẽ rõ ràng."
Tổ mẫu nói không sai, cuối cùng nàng sẽ tìm được tất cả đáp án.
Cố lão phu nhân phân phó Khương ma ma, "Rót chén trà đến cho tứ lão
gia, ta có chuyện muốn nói với nó."