Người đó búi tóc lộn xộn, da xanh vàng, trên khuôn mặt tang thương ấy
toàn là nụ cười, trong tay cầm một bình rượu, dưới chân thất tha thất thểu
giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã, mắt chuyển đến trên người Cố
tam lão gia và Cố tứ lão gia, ánh mắt liền rơi lên miếng ngọc bội trên eo họ,
lập tức đi về phía họ.
“Còn có khách ở đây,” Người đó cười nhìn Cố tam lão gia nói, “Ta là sư
thúc của Thẩm đại nhân, các ngươi gọi ta Phùng lão gia là được rồi.”
Cố tứ lão gia đưa tay ra để đỡ cơ thể đang lắc lắc muốn đổ của Cố tam
lão gia, hành lễ với Phùng lão gia.
Phùng lão gia cười tươi như hoa, “Như vậy là đúng rồi,” Nói rồi giúp Cố
tứ lão gia dìu Cố tam lão gia, “Đây là sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm, các
ngươi sống ở đâu? Ta tới giúp đưa các ngươi về nhà.”
Cố tứ lão gia vội nói: “Không phiền Phùng lão gia,” Nói rồi quay đầu
nhìn về phía Thẩm Xương Cát, “Chỗ Thẩm đại nhân nếu là không cần
huynh đệ chúng ta, huynh đệ chúng ta xin cáo từ tại đây rồi.”
Thẩm Xương Cát không muốn dễ dàng tha cho người của Cố gia như
vậy, hắn vừa muốn ý bảo thuộc hạ đưa người của Cố gia xuống nghỉ ngơi,
lập tức liền nhìn thấy tay Phùng lão gia sờ vào eo của Cố tam lão gia.
Cái tay đó của Phùng lão gia cực nhanh, trước khi Thẩm Xương Cát kịp
phản ứng, đã giật xuống miếng ngọc mỡ dê thượng hạng ở eo Cố tam lão
gia nắm vào lòng bàn tay, sau đó miếng ngọc đó giống như vô cớ biến mất
vậy, ra đi không bóng không dáng.
Mặt của Thẩm Xương Cát lập tức trở nên tái mét.
Lại là như vậy.