ĐÀO HIẾU - TRUYỆN NGẮN VÀ THƠ - Trang 49

miệng anh, đôi mắt anh. Còn lũ con? Lũ con trái lại không tỏ dấu hiệu
mừng rỡ bằng ba chúng, có lẽ nếu anh đem về một gói kẹo hay ba cái bánh
bao chắc là chúng sẽ nhảy cỡn lên mà reo, nhưng còn cái gói bạc to tướng
thì chẳng hấp dẫn gì mấy. Hai đứa con gái, một thằng con trai út, ba đứa
đứng giữa nhà yên lặng nghe ngóng và có lẽ đang phán đoán một cách
thầm lặng xem việc gì đang xảy ra. Chúng nhìn gói bạc giống hệt lũ gà con
nhìn miếng bít-tết trên mâm mà không biết đó là món gì. Bé Thảo, đứa con
gái nhỏ của tôi, là đứa có vẻ đăm chiêu nhất. Nó nhíu mày hỏi anh:

- Tiền ở đâu vậy ba?
- Tiền ba viết sách.
- Bao nhiêu đó, ba?
- Năm triệu đồng. Con hiểu chưa.
- Con hiểu. Nhưng mà có nhiều không?
Tôi thấy anh cười. Có lẽ anh muốn nói rằng con còn nhỏ quá, con không

thể nào hiểu được cái giá trị to lớn tác phẩm của ba, và anh cho rằng có giải
thích cho đứa bé hiểu cũng vô ích, lại làm giảm giá trị tác phẩm của anh
không chừng. Tôi hiểu ý anh nên giải thích cho con.

- Năm triệu đồng nhiều lắm con ạ.
Bé Thạch, đứa con trai út lên ba của tôi nheo mắt lại, hỏi:
- Năm triệu đồng mua được một nhà cà-rem không hả má?
Chúng tôi bật cười. Anh coi đồng hồ, cởi áo ngoài, rót một ly nước uống

cạn rồi nói:

- Nghỉ chút rồi anh phải đi mua cái tủ lạnh mới được.
Tôi nói:
- Gì mà gấp quá vậy. Mua thì cũng phải nhờ người rành đi mua anh à.

Với lại em nghĩ khoan đã. Mình còn nợ cơ quan 500.000 đồng hôm anh bị
bệnh, trả cho xong đã. Hôm trước em mượn chị Mai năm chục ngàn, đóng
tiền mua vải Tết, cũng nên trả cho rồi anh ạ.

Anh quay phắt lại nhìn tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.