ĐÀO HIẾU - TRUYỆN NGẮN VÀ THƠ - Trang 90

- Đừng nên suy nghĩ quá ảm đạm như thế.
Nhã kéo tay áo Lâm:
- Anh đưa em về đi. Em sợ cái nghĩa địa ấy lắm.
Hai người đi ngang qua vùng đất ấy.
Một nấm mồ không có mộ bia nằm lẩn trong bóng tối, dù vậy nó vẫn

hiện lờ mờ trong ánh sao thưa.

- Mình đứng lại một tí. Lâm nói.
Nhã nép sát vô người Lâm, hỏi nhỏ:
- Đứng lại để làm gì?
- Em có biết người đang nằm đó là ai không? Một người bạn rất thân của

anh. Trước giải phóng, tụi anh không biết nhau, chỉ gặp nhau từ ngày ở
chung một liên đội. Nó là B trưởng trong liên đội của anh. Suốt hơn hai
năm, tụi anh chia sẻ với nhau từng chén cơm, từng điếu thuốc, từng cái lạnh
cắt da giữa đồng trống lúc đào kinh trong mưa giông. Tụi anh đi tải thương
trên những đoạn đường đầy mìn bẩy ở biên giới Tây Nam, không ai chết,
vậy mà về đây, cuốc nhằm một đầu đạn pháo, nó chết. Nhã ơi, em thấy
không, cũng cái nghĩa địa này, nhưng đối với anh lại là một nơi thân thiết
nhất. Những đêm đi làm về muộn ngang qua đây anh vẫn ghé thăm bạn, trò
chuyện với nó, hứa hẹn với nó.

Lâm bước lần vào khoảng đất đó. Nhã bước theo một cách vô tình.
Hai người đã ngồi bên nấm mồ của người bạn từ lúc nào Nhã không hay.

Đêm dịu dàng quá. Tự nhiên, Nhã thấy mình nhỏ bé, dại khờ yếu đuối, thấy
cần nương tựa vào người con trai này mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp bát ngát
của đêm.

Trong ánh sáng mờ của những vì sao, Nhã còn thấy được trên nấm mồ

của người bạn những đóa hoa trắng lấm chấm như những viên sỏi nhỏ nằm
kề nhau. Nhã ngắt một đóa hoa đưa cho Lâm, đóa hoa giản dị, thân mật.

- Anh trồng những bụi hoa này phải không?
- Không. Tự nhiên nó mọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.