ĐÀO HIẾU - TRUYỆN NGẮN VÀ THƠ - Trang 89

nhà máy sẽ mọc lên… còn em thì lại không nghĩ tới những chuyện xa vời
ấy. Tại sao người ta lại không bố trí người địa phương hay ít ra cũng là
người ở vùng lân cận về dạy ở đây. Đối với những người đó thì sống ở đây
là chuyện bình thường, còn với em thì lại khác. Không phải là em ham ở
thành phố đâu nhưng em sống quen ở đó rồi. Mỗi người có một môi trường
của mình để sống, như con cá nước mặn quen sống nơi biển cả không thể
sống ở sông ngòi.

- Anh cũng là một con cá nước mặn. Lâm nói.
Sau câu nói ấy là sự im lặng.
Bên ngoài gió hú lúc xa, lúc gần, lúc vi vút, lúc tản mạn như có bầy chim

vừa bay đến lại dạt về phương trời khác, như ngọn sóng vừa xô vào bờ lại
rút ra xa. Tiếng gió hú Lâm nghe đã quen nhưng vẫn thấy cồn cào từng đêm
và bây giờ vẫn gây xúc động.

Từng đêm gió vẫn cứ thổi rì rào trong giấc ngủ. Gió như từ lòng đất thổi

lên, từ đáy những con sông, từ những khu rừng già… Những lúc như thế
anh thấy rất rõ là mình đang sống, đang đuổi theo từng bước thời gian đi
qua.

Và giờ đây, ngay cả trong những giây phút tĩnh lặng bên người thiếu nữ

này, Lâm vẫn thấy gió cồn cào trong anh.

Chợt có tiếng tu hú kêu rõ như gõ nhịp vào đêm tối. Nhã thu mình lại,

nghe ngóng. Một lúc sau cô hỏi:

- Anh biết gần nhà em ở, bây giờ có gì không?
- Có gì?
- Một khu đất trống. Nhưng bây giờ đã thành cái nghĩa địa. Mấy tháng

trước người ta chôn ở đó một người. Những đêm thức giấc em cứ tưởng
tượng cái nắm xương hiu quạnh của người ấy, cứ ám ảnh mãi bởi ý nghĩ ảm
đạm rằng đó là người đầu tiên chết trên vùng đất mới này, người phải nằm
trong cái nghĩa địa quạnh hiu, cô độc nhất thế gian. Em sợ quá anh ạ. Em
khóc. Em trùm mền lại mà khóc.

Lâm nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.