DAO KỀ GÁY - Trang 107

Lúc hai chúng tôi đã vào phòng giấy cô thư ký của cố Huân tước Edgware,
cô ta nói thêm:
- Tôi muốn kể với ông về Geraldine.
- Tôi xin nghe.
- Vừa rồi con bé nói lung tung. Xin ông đừng phản đối. Vì trong lúc huyên
thuyên, nó nói sai sự thật rất nhiều điều.
- Tôi có thấy tiểu thư bị kích động mạnh.
- Nói thật với ông... con bé phải chịu một kiểu sống quá buồn tẻ. Huân tước
Edgware chủ trương không nên cho con gái đi học ở trường. Và ông chủ tôi
luôn đe nẹt con bé.
- Tôi cũng đã nghi là có tình trạng gần như thế.
- Ngài Huân tước có thói độc đoán, hoặc nói thế nào nhỉ... Ông chủ tôi
thích làm mọi ngươi sợ, ông ấy có cái thú quái đản là rất thích nhìn thấy
người khác run bần bật hoặc tái xanh tái xám trước mặt ông ấy.
- Ra thế.
- Cô Huân tước là con người cực kỳ thông minh và rất có văn hóa. Nhưng
trong cuộc sống gia đình... Tất nhiên tôi không phải chịu những cơn điên
khùng của ông ấy, nhưng tôi được chứng kiến. Khi bà vợ trước của ông ấy
bỏ đi, tôi không hề ngạc nhiên. Không những không lên án bà ấy, tôi còn
nghĩ rằng kết hôn với Huân tước bà ấy đã phải chịu bao nhiêu nỗi đau khổ.
Bà ấy bỏ đi, nhưng Geraldine thì không đi đâu được. Cha con bé trong một
thời gian dài không quan tâm gì đến nó, nhưng rồi đột nhiên gần đây ông
ấy lại quan tâm, như thể sực nhớ ra là mình có con gái. Đôi khi tôi nghĩ...
nhưng có lẽ tôi không nên nói ra...
- Xin bà nói ra cho.
- Tôi có cảm giác ông chủ tôi chuộc lại cái tội đã làm cho vợ đầu bỏ đi, bà
ấy là một phụ nữ dịu dàng, phúc hậu vô cùng... Nếu ban nãy Geraldine
không nói lung tung thì tôi chẳng kể với ông chuyện này. Vì khi nghe một
đứa con gái nói nó căm ghét cha nó ông dễ hiểu sai về nó, do không biết
tính nết độc ác của ông Huân tước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.