DAO KỀ GÁY - Trang 110

- Không vì mục đích nào cả, Hastings. Tuy nhiên tôi vẫn không tin lời cô
ấy nói.
- Anh cho rằng cô Carroll nói dối? Tôi lại cho rằng cô ấy là người thành
thật.
- Đúng thế. Giữa lời nói dối có ý và lời nói dối vô
tình có một khoảng cách rất nhỏ, khó phân biệt nổi.
- Tôi chưa hiểu.
- Xét một lời nói là dối hay không đâu phải đơn giản. Có khi ta tin chắc đó
là sự thật và không quan tâm đến chi tiết. Anh có thấy cô thư ký Carroll đã
một lần nói dối chúng ta không? Cô ta khẳng định có nhìn rõ mặt bà Jane
Wilkinson, thật ra lúc bà Jane Wilkinson đi vào, cô ấy đứng trên chiếu nghỉ
cầu thang, chỉ nhìn qua tay vịn. Cô ta quả quyết nhìn thấy mặt bà ta, thật ra
cô ta chỉ nhìn thấy lưng bà ấy. Nhưng vì tin chắc đó là bà Jane Wilkinson
nên cô ấy cho việc nói dốì chi tiết "nhìn thấy mặt" này không quan trọng.
Nói cách khác, vì cô ta "biết trước" rằng đó là bà ấy. Nhân chứng mà khẳng
định quá nhanh thì nhiều khả năng lời khẳng định đó chưa qua suy xét.
- Ôi, Poirot, nhận xét của anh làm đảo lộn mọi ý niệm của tôi về các nhân
chứng đấy.
- Còn vừa rồi, khi tôi hỏi ông Huân tước có ý định kết hôn lần thứ ba không
thì cô ấy bác bỏ ngay, vì chưa bao giờ cô ấy nghĩ đến chuyện đó... Cho nên
tôi không đi tìm xem động cơ nào khiến cô ấy nói dối. A, mà tôi vừa nảy ra
một ý tưởng!
- Ý tưởng gì? - Tôi tò mò hỏi.
- Một ý tưởng nảy ra trong óc tôi nhưng hơi thô thiển quá.
Poirot chỉ nói thế chứ không kể ra cụ thể cái ý tưởng ấy là gì. Tôi nói:
- Có vẻ cô thư ký ấy rất yêu Geraldine.
- Đúng. Và cô ấy muốn tham dự cuộc trò chuyện giữa hai chúng ta và cô
bé. Hastings, anh nhận xét thế nào về cô con gái ông Huân tước ấy?
- Cô ấy làm tôi thấy thương hại...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.