DAO KỀ GÁY - Trang 111

- Tính anh xưa nay vẫn đa cảm. Mỗi khi thấy một cô gái đẹp rơi vào cảnh
ngộ bất hạnh anh đều mủi lòng.
- Dù sao lời kết tội của bà Jane Wilkinson cũng không đúng. Cô Geraldine
không thể có liên quan đến vụ án.
- Có thể cô ấy đã có đủ chứng cứ ngoại phạm nhưng thanh tra Japp chưa
nói cho tôi biết.
- Anh vẫn chưa hoàn toàn tin cô ấy vô tội?
- Ta thử điểm lại xem có thể rút ra những kết luận nào sau cuộc trò chuyện
với cô Geraldine nhé. Một là chúng ta biết cô ấy đã phải chịu cuộc sống
khốn khổ khi cha còn sống, đến nỗi thấy cha chết cô ấy rất mừng. Thứ hai,
cô ấy nóng lòng muốn biết ai là hung thủ đã giết ông Huân tước. Vậy mà
anh bảo cô ấy không cần có chứng cứ ngoại phạm?
- Nguyên sự thành thật của Geraldine đủ chứng minh cô ấy vô tội.
- Tính thành thật là một phẩm chất di truyền của gia đình này. Anh thấy cậu
Ronald Edgware đã ngửa hết bài ra đấy thôi.
- Đúng thế... Và hai chúng ta bị rơi vào tình thế lố bịch.
- Anh nhận xét đến là lạ. Riêng tôi, chưa lúc nào tôi cảm thấy tôi lố bịch cả.
Trái lại, tôi thấy còn đưa được cậu ta vào bẫy nữa kia.
- Thật không, Poirot?
- Chứ còn gì nữa? Tôi chăm chú nghe và khi cậu ta tuôn ra hết, tôi hỏi luôn
một câu khiến cậu ta hoàn toàn bất ngờ. Hẳn anh đã thấy cậu ta bối rối đến
chừng nào rồi chứ?
- Tôi có thấy vẻ kinh ngạc của cậu ta khi nghe tin về cái chết của cô
Carlotta Adams. Anh có cho rằng cậu ta đóng kịch không?
- Khó biết được. Anh biết đánh bài đấy chứ? Người chơi giỏi luôn làm
động tác giả để đánh lừa đối phương. Nhưng ta phải đi ăn trưa thôi. Chín
giờ tối nay tôi lại phải đến một nơi.
- Đến đâu?
- Ăn cái đã, Hastings. Trong lúc ngồi ăn ta sẽ trao đổi tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.