DAO KỀ GÁY - Trang 113

- Tôi không biết cách diễn tả ý nghĩ của tôi. Tôi chỉ muốn nói rằng anh hiểu
được tâm lý kẻ tội phạm, là thứ tôi rất thiếu. Anh chỉ cho tôi thây hắn muôn
tạo cho tôi tin vào cái gì... Ôi, Hastings, thật tình tôi rất quý anh...
Tôi chưa biết nói sao thì Poirot đã nheo mắt nói thêm:
- Tôi đang tự đặt ra mấy câu hỏi.
Tôi nói:
- Tất nhiên rồi. Câu hỏi đầu tiên, ai là hung thủ giết ông Huân tước?
Poirot lắc đầu rất mạnh:
- Không, không! Câu hỏi ấy lúc này còn sớm quá. Anh giống như một độc
giả khi đọc tiểu thuyết hình sự, ngay thoạt đầu đã muốn biết ai là hung thủ,
rồi nghi tất cả các nhân vật bất kể ai. Thôi được, về chuyện này hai chúng
ta sẽ có dịp bàn đến. Lúc này hãy trở lại vụ án đã. Hai chúng ta đang bàn
chuyện gì nhỉ?
Tôi cụt hứng, lạnh lùng nói:
- Những câu hỏi anh tự đặt ra cho anh.
- "Phải rồi. Câu hỏi đầu tiên, tại sao Huân tước Edgware đột nhiên thay đổi
thái độ đối vối việc ly hôn? Tôi nghĩ đến hai khả năng. Một khả năng thì
anh biết rồi.
Câu hỏi thứ hai: bức thư kia hiện ở đâu? Ai quan tâm đến việc Huân tước
có ly dị vợ hay không?
Câu hỏi thứ ba: giải thích thế nào về vẻ mặt của Huân tước Edgware mà
anh nhận xét thấy lúc chúng ta ra khỏi phòng đọc sách của ông ấy? Anh có
tin chỉ do anh tưởng tượng hay không?"
- Không. Tôi tin rằng tôi đã nhận xét đúng.
- "Thôi được, nhưng ta sẽ phải chứng minh điều đó. Câu hỏi thứ tư liên
quan đến chiếc kính cận. Carlotta Adams không đeo kính, và bà Jane
Wilkinson cũng không đeo. Vậy tại sao có chiếc kính trong xắc của
Carlotta?
Còn đây là câu hỏi thứ năm: tại sao có người muốn biết bà Jane Wilkinson
có đến dự tiệc ở phố Chiswick hay không, và ai đã gọi điện thoại?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.