DAO KỀ GÁY - Trang 112

Poirot dẫn tôi vào một quán ăn nhỏ phố Soho, một quán khá nổi tiếng.
Chúng tôi lấy món cá, món thịt gà và một chiếc bánh rưới rượu rom là thứ
Poirot rất mê.
Trong lúc nhấm nháp tách cà phê, Poirot cười trìu mến nhìn tôi.
- Anh bạn thân mến ạ, chắc anh không biết anh có ích đối với tôi chừng nào
đâu.
Tôi hởi lòng hởi dạ nghe câu khen bất ngờ ấy. Cho đến hôm nay, chưa bao
giờ Poirot nói với tôi một lời nào kiểu như thế. Trái lại, tôi luôn bực thầm
vì bị anh chê bai đủ thứ.
Poirot nói tiếp, vẻ mơ màng:
- Đúng thế đấy. Anh luôn đưa ra những nhận xét giúp tôi tránh được sai lầm
trong khi tiến hành điều tra.
Tôi không tưởng tượng nổi là Poirot có thể khen tôi đến mức như thế.
- Cảm ơn. Nhưng đi theo anh tôi thấy học được rất nhiều thì có.
Poirot lắc đầu:
- Vấn đề không phải ở chỗ ấy. Mà thật ra anh không học được cái gì hết.
- Sao lại thế?
- Quy luật cuộc đời là như vậy. Mỗi người chỉ có thể khai thác phẩm chất
của bản thân họ. Tôi không coi anh là cấp dưới, là người giúp việc, mà tôi
coi anh là người có cách suy nghĩ thông thường.
- Thì có gì là lạ?
- Anh có cách suy nghĩ thực tế. Và điều này tôi rất cần. Khi một hung thủ
định gây án, việc đầu tiên hắn làm là tìm cách đánh lừa người khác. Mà ai
là người hắn đánh lừa? Những con người có cách suy nghĩ thông thường.
Tất nhiên không ai hoàn toàn như thế, nhưng anh gần với kiểu con người
suy nghĩ theo cách thông thường ấy. Nói anh đừng giận, nhiều lúc anh ngây
thơ đến mức lạ lùng. Nhưng chính nhờ anh mà tôi thấy được hung thủ định
đánh lừa ra sao. Mà điều này vô cùng quan trọng đối với tôi.
Quả thật tôi không hiểu rõ lắm Poirot định nói gì, và có phải anh khen tôi
thật không? Đúng lúc đó anh ta vội vã nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.