DAO KỀ GÁY - Trang 116

Einstein. Rồi ông ngả người ra lừng ghế nệm, nét mặt vui vẻ, tự hài lòng về
diễn văn của mình vừa rồi.
Poirot nói:
- Thưa ngài Montagu, tôi không dám chiếm mất nhiều thời gian của ngài,
vậy xin phép đi ngay vào mục đích tôi đến đây.
Huân tước Montagu giơ tay:
- Đi đâu mà vội? Thời gian còn rất nhiều.
Bà Widburn thở dài nói:
- Tòa nhà này luôn gợi lên cái cảm giác ấy. Ngồi ở đây thật dễ chịu!
Huân tước Montagu nói:
- Sống ở London tôi không cần nghĩ đến chuyện kiếm tiền, vì ở đây tôi
được hưởng cái không khí thanh bình thuở xưa, thứ mà trong thời đại rối
ren này đang biến mất dần.
Poirot bắt đầu nói:
- Trong không khí như thế này mà nói đến chuyện án mạng tôi thấy vô ý
quá.
Huân tước Montagu đáp:
- Không đâu. Vụ án mạng có thể thành một đề tài nghệ thuật và thám tử là
một nghệ sĩ. Tất nhiên không phải các nhân viên cảnh sát. Hôm nay một
thanh tra cảnh sát đến đây. Một con người kỳ cục! ông có thể tưởng tượng
được không, ông ta chưa hề nghe thấy cái tên Benvenuto Cellini bao giờ!
Bà Widburn tò mò hỏi:
- Có lẽ ông ta đến để dò hỏi về bà Jane Wilkinson?
Poirot nhận xét:
- Bà nghệ sĩ ấy hẳn phải rất hài lòng được đến dự tiệc tối hôm qua tại tòa
biệt thự này.
- Tôi không dám nghĩ như thế. Tôi mời Jane Wilkinson chỉ vì bà ấy đẹp và
tài ba, và tôi nghĩ sẽ có ích cho bà ấy. Bà ấy đang muốn làm giám đốc một
nhà hát. Tôi muốn tạo điều kiện giúp bà ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.