DAO KỀ GÁY - Trang 135

Công tước Merton khoảng hai mươi bẩy tuổi, gầy và không bệ vệ chút nào.
Tóc ngài có màu rất khó gọi là màu gì và hơi thưa ở thái dương. Môi mỏng
và miệng có vẻ chua chát. Mắt mơ màng. Đấy chính là người nữ nghệ sĩ
Jane Wilkinson quyết định thu phục. Ông ta tiếp chúng tôi lịch sự nhưng
lạnh lùng, trên bàn có một bức thư viết dở.
Poirot nói:
- Chắc ngài Công tước có nghe thấy nói đến tên tôi?
-...Tôi không nhớ có nghe thấy hay không.
- Tôi làm nghề nghiên cứu về tâm lý học tội phạm.
- Ông cần gặp tôi để làm gì?
Poirot đứng quay mặt về phía chủ nhà, quay lưng ra phía cửa sổ khiến mặt
ông Công tước hướng ra phía ánh sáng.
- Tôi đang tiến hành một cuộc điều tra riêng tư về những hoàn cảnh liên
quan trực tiếp hay gián tiếp đến cái chết của Huân tước Edgware.
- Vậy ạ? Tôi không quen ông Huân tước Edgware.
- Nhưng hình như ngài có quen Huân tước phu nhân, bà Jane Wilkinson?
- Có.
- Ngài cũng biết bà Jane Wilkinson có lý do rất mạnh để mong chồng chết?
- Không.
- Ngài cho phép tôi hỏi một câu. Ngài có tính đến việc kết hôn với bà quả
phụ của Huân tước Edgware, bà Jane Wilkinson không?
- Nếu tôi quyết định kết hôn, điều đó sẽ được đăng trên báo. Tôi coi câu
ông hỏi là một câu xúc phạm. Xin chào!
Công tước Merton đứng dậy. Poirot bối rối lắp bắp nói:
- Tôi không ngờ đấy. Vậy xin lỗi ngài.
- Chào hai ông. - Công tước Merton nhắc lại.
Hai chúng tôi đi ra, ngượng chín người. Tôi bảo:
- Vậy là thất bại. Ông ta kiêu ngạo và hỗn hào quá! Tại sao anh muốn đến
gặp ông ta kia chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.