DAO KỀ GÁY - Trang 15

- Ông chưa biết tính chồng tôi đấy, thưa ông Poirot. Ông ấy... Tôi biết nói
thế nào nhỉ? Tính ông Edgware rất kỳ cục... Hẳn ông chưa biết bà vợ đầu
của ông ấy đã phải trốn khỏi nhà, bỏ cả đứa con mới ba tháng tuổi chứ gì?
Vậy mà ông ta vẫn kiên quyết không chịu ly hôn, kết quả là bà ta chết tại
một nơi nào đó ở nước ngoài. Chính vì thế ông ấy mới lấy tôi. Nhưng chỉ
sau ít ngày chung sống, tôi đã thấy không muốn nhìn thấy mặt ông ấy nữa.
Ông Edgware làm tôi sợ. Tôi bèn bỏ sang sống bên Mỹ. Tôi không đưa ra
được lý do hợp lý nào để xin ly hôn với ông ấy và ông ấy cũng không đời
nào chịu chấp nhận ly hôn. Ồng ấy là con người không thăng bằng, tôi cho
rằng...
- Tại một số bang bên Mỹ, luật pháp sẽ cho phép bà ly hôn không cần
chồng đồng ý.
- Đúng thế. Nhưng sự ly hôn ấy không có giá trị chút nào ở nước Anh, mà
tôi lại muốn kết hôn và định cư hẳn ở nước Anh.
- Người bà định kết hôn là ai?
- Công tước Merton.
Tôi sửng sốt. Công tước Merton nổi tiếng là nỗi tuyệt vọng của mọi bà mẹ
có con gái muốn gả chồng. Ông ta là một chàng trai sùng đạo và cứng nhắc,
sống hết sức khắc khổ và nghe theo mẹ răm rắp, không bao giờ dám làm gì
trái ý bà, một Quận chúa góa chồng và giầu có. Nghe nói Merton có xu
hướng nghệ sĩ và mải mê sưu tầm đồ sứ Trung Hoa. Còn có lời đồn ông ta
rất ghét nữ giới.
Jane Wilkinson nói thêm, giọng tình cảm:
- Hai chúng tôi yêu nhau! Chưa bao giờ tôi gặp một người đàn ông đáng
mến đến thế. Và lâu đài Merton đẹp tuyệt vời!.. Cưới xong, tôi sẽ bỏ nghệ
thuật. Tôi không còn yêu sân khấu chút nào nữa.
Poirot lạnh lùng nói:
- Vậy ra Huân tước Edgware là chướng ngại vật cản trở phu nhân trên con
đường dẫn đến niềm hạnh phúc đầy thơ mộng ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.