DAO KỀ GÁY - Trang 16

- Đúng thế. Vậy là ông đã thấy nỗi khó khăn của tôi. Giá như chúng tôi
sống bên Chicago thì gạt đi chướng ngại vật ấy chẳng khó khăn gì, nhưng
chúng tôi lại sống ở nước Anh. Tại đây không thể thuê bọn giết người
chuyên nghiệp, đúng vậy không, thưa ông?
- Thưa phu nhân, tại đây chúng ta công nhận mọi con người đều có quyền
sống.
- Hiện còn chưa biết điều công nhận đó tốt hay xấu đấy, thưa ông Poirot.
Đất nước của các ông có loại bỏ một số con rốì chính trị cũng không trở
nên tồi tệ hơn đâu. Còn về Huân tước Edgware thì tôi xin khẳng định với
ông rằng ông ấy có chết nhân loại cũng không thiệt thòi gì.
Có tiếng gõ cửa, người phục vụ bưng khay thức ăn vào. Jane Wilkinson vẫn
nói tiếp, không cần e dè là có người lạ.
- Nhưng tôi có đòi ông giết ông ấy đâu, ông Poirot?
- Cảm ơn phu nhân.
- Tôi chỉ nhờ ông gặp chồng tôi, nói cách nào để ông Huân tước hiểu ra và
chấp nhận ly hôn. Tôi tin rằng chỉ cần ông chịu khó suy nghĩ một chút, ông
sẽ tìm ra cách nói, thưa ông Poirot.
Người đẹp mở to đôi mắt xanh biếc, dịu dàng nói:
- Ông không muốn thấy tôi hạnh phúc hay sao?
Poirot thận trọng đáp:
- Tôi muốn thấy tất cả mọi người hạnh phúc!
- Tất nhiên rồi, nhưng ở đây không phải tất cả. Lúc này tôi chỉ quan tâm
đến một mình tôi... Ông thấy thế là ích kỷ chứ gì? Không đâu! Chỉ là tôi
không chịu nổi một ngày nào đó trở thành kẻ bất hạnh... Nếu Huân tước
Edgware không chịu ly hôn... hoặc chết, tôi sẽ phải chịu một cuộc đời khốn
khổ.
Bà ta trầm ngâm nói tiếp:
- Tốt nhất là ông ấy chết... Nếu vậy tôi sẽ không bao giờ còn phải bận tâm
chuyện gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.