DAO KỀ GÁY - Trang 153

CHƯƠNG 22 - THÁI ĐỘ LẠ LÙNG CỦA POIROT

T

ôi và Poirot đang ở nhà. Tôi nói:

- Sao lại...
Poirot ngắt lời tôi:
- Tôi xin anh, Hastings! Bây giờ chưa phải lúc! Chưa phải lúc!
Rồi anh vớ mũ, chụp lên đầu và lao ra ngoài như cơn lốc. Anh chưa quay
lại thì khoảng một giờ sau, thanh tra Japp đến.
- Ông Poirot đi rồi à?
Thấy tôi gật đầu, ông ta lau trán. Trời hôm nay nóng khủng khiếp.
- Tôi chưa hiểu ông ấy phát rồ hay sao? Ông Hastings này, khi thấy Poirot
bước đến bên hắn ta nói: "Riêng tôi thì tin!" Tôi hốt hoảng.
Tôi cũng gần như vậy và tôi nói vối viên thanh tra như thế. Ông ta bèn nói
tiếp:
- Sau đấy Poirot cắt nghĩa với ông thế nào?
- Anh ta không nói gì hết. Lúc về đến nhà, tôi định hỏi thì Poirot đã chụp
mũ lên đầu rồi vội vã lao ra khỏi nhà đi đâu không biết.
- Ông ta bỏ đi đấy, - Japp nói.
Tôi nghĩ rất có thể như thế. Thanh tra Japp nhiều lần báo tôi biết rằng anh
bạn tôi dễ rơi vào trạng thái gọi là "hâm". Lần này quả tôi không sao hiểu
được thái độ của Poirot: đúng lúc giả thuyết của anh ta được chứng thực thì
anh ta lại bác bỏ nó. Thanh tra Japp nói tiếp:
- Xưa nay tôi thấy Poirot nhiều lúc điên điên khùng khùng thế nào ấy. Tôi
công nhận anh ta rất có tài, nhưng người ta thường nói, từ thiên tài đến điên
rồ chỉ có một bước chân đấy sao? Poirot thích những thứ khó khăn phức
tạp. Những- vụ án đơn giản không hấp dẫn anh ấy. Cho nên nhiều khi
Poirot cố tình phức tạp hóa vấn đề...
Đúng lúc đó Poirot về. Anh không nói một lời, chỉ lặng lẽ bỏ mũ, cẩn thận
đặt lên bàn bên cạnh cây can rồi ngồi xuống ghế nệm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.