DAO KỀ GÁY - Trang 154

- Ông đấy à, ông Japp? Thật đúng lúc! Tôi đang định đi gặp ông.
Thanh tra Japp im lặng nhìn Poirot, chờ nghe anh ta nói tiếp. Quả nhiên
Poirot bắt đầu nói, chậm và rành rọt:
- Nghe tôi nói đây, ông Japp. Chúng ta đi lầm đường rồi. Thật đáng buồn.
- Anh đau khổ về cái cậu trai trẻ ấy làm gì? Y đáng phải chịu như thế.
- Tôi băn khoăn không phải về anh ta, mà về ông.
- Tôi làm sao?
- Nhưng lỗi do tôi. Tôi đã gợi ý để ông điều tra theo hướng đó. Chính tôi đã
hướng chú ý của ông về phía Carlotta Adams và nói với ông về bức thư cô
ấy gửi cho em gái bên Mỹ. Chính tôi đã lái ông đi theo hướng đó.
- Đúng là tôi bị ông lái. Vì chính ông đi theo hướng đó nên tôi mới đi theo.
- Có thể. Nhưng nếu vì vậy mà ông phải mất đi đôi chút uy tín thì tôi vô
cùng ân hận.
Thanh tra Japp có vẻ thích thú. Ông ta cho rằng Poirot ghen với uy tín của
ông ta do ông ta chính là người tìm ra hung thủ. Ông ta nói:
- Tôi hiểu. Và tôi hứa sẽ nói rõ cho mọi người biết rằng tôi đạt được vinh
quang một phần là nhờ ông.
- Thế ra ông vẫn chưa hiếu hay sao, Japp? Tôi đâu quan tâm đến vinh
quang? Và tôi xin cảnh báo
ông, thứ đang chờ chúng ta chưa chắc đã là cành nguyệt quế mà là thất bại
thảm hại của cả tôi lẫn công lý.
Thanh tra Japp phá lên cười.
- Thưa ông Poirot kính mến! Tôi sẵn sàng đón nhận vinh quang hay thất bại
trong vụ án này. Tiếng tăm của nó sẽ rất lớn đấy, tôi tán thành. Nhưng tôi
phải nói ông biết cách suy nghĩ của tôi. Rất có thể do nhờ một luật sư giỏi,
vị tân Huân tước Edgware sẽ trắng án, bởi khó có thể biết trước các vị thẩm
phán sẽ làm ăn ra sao, nhưng ngay trong trường hợp ấy tôi cũng bất cần.
Thứ quan trọng là mọi người đều biết chúng ta đã tìm ra hung thủ đích
thực, cho dù tòa án không chấp nhận như thế và tha cho hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.