DAO KỀ GÁY - Trang 156

đêm hôm ấy.
Poirot hỏi:
- Nếu như thế, tại sao Ronald lại nói ra?
- Y thay đổi ý kiến. Hoặc có thể y cho rằng cô em họ sẽ khai. Geraldine là
cô gái thần kinh rất yếu.
- Đúng thế, -Poirot tán thành. - Tiểu thư Geraldine rất dễ bị kích động.
Nhưng sao ông không nghĩ rằng trong lúc nghỉ giải lao ở nhà hát nhạc kịch,
nếu đại úy Ronald Marsh đến nhà ông chú một mình thì đơn giản hơn
nhiều? Anh ta chỉ việc lấy chìa khóa mở cửa, lẻn vào, rồi sau khi giết ông
chú lại quay ra, về nhà hát coi như không có chuyện gì xảy ra... Cớ gì anh
ta bảo taxi đợi bên ngoài rồi vào cùng với một cô gái yếu thần kinh, để bất
cứ lúc nào cô ấy cũng có thể xuống nhà và bắt gặp ông anh họ?
Thanh tra Japp cười gằn:
- Nếu vào địa vị tôi hoặc ông thì chúng ta hành động như thế. Vì tôi và ông
biết suy nghĩ hơn gã đại úy Ronald Marsh dại dột kia... Với lại, nếu y vô tội
thì tại sao có chuyện đánh cuộc với Carlotta Adams?
Poirot nói, giọng mơ màng:
- Có thể chính Ronald đã nói về cô ấy... Không, không thể như thế! Vậy
ông nghĩ sao về cái chết của Carlotta Adams, ông thanh tra?
- Tôi cho đấy là chuyện ngẫu nhiên... một sự trùng hợp ngẫu nhiên... Hành
vi ấy của Ronald Marsh không dính dáng đến vụ án. Bằng chứng ngoại
phạm của anh ta thời gian sau khi xem hát là không thể bác bỏ. Ronald đã ở
lại nhà hai ông bà Dortheimer đến một giờ sáng... Nếu không có sự trùng
hợp ngẫu nhiên kia, anh ta dễ dàng mua sự im lặng của người phụ nữ đó
bằng một khoản tiền nữa và dọa cô ấy là nếu cô ấy lộ ra vụ giết người thì sẽ
bị tù.
- Vậy ông cho rằng cô Carlotta Adams chịu để một phụ nữ khác bị treo cổ
trong khi lời chứng của cô ấy có thể cứu được bà ta?
- Bà Jane Wilkinson sẽ không bị treo cổ. Những lời khai của các vị khách
trong bữa tiệc ở nhà Huân tước Montagu đủ để chứng thực là bà ấy vô tội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.