DAO KỀ GÁY - Trang 168

Geraldine cau mày.
- Nếu ông ấy không bám theo người kia vào nhà. Mà tiểu thư có nghe thấy
người nào vào nhà không?
- Không. Tôi không nghe thấy một tiếng động nào hết.
- Tiểu thư vào nhà làm gì?
- Tôi chạy thẳng về phòng tôi... để lấy chuỗi ngọc trai.
- Và tiểu thư phải mất một thời gian ngắn để tìm chuỗi ngọc chứ?
- Vâng. Lúc đầu tôi mò mãi không thấy hộp đồ nữ trang của tôi ở đâu.
- Có nghĩa tiểu thư không thể xuống cầu thang ngay được... và khi đó ông
anh họ tiểu thư đã đang ở trong gian sảnh?
- Vâng. Anh ấy ở trong phòng đọc sách ra.
- Tôi hiểu. Và khi thấy ông Ronald cô rất hốt hoảng?
- Đúng thế, tôi bị bất ngờ.
- Tôi hiểu.
- Anh Ronald bảo tôi: "Em lấy được chưa?" Nghe thấy tiếng anh ấy hỏi sau
lưng, tôi giật bắn người lên.
- Như tôi đã nói với tiểu thư ban nãy, giá anh họ tiểu thư cứ ngồi chờ ngoài
xe taxi, thì người tài xế taxi sẽ xác nhận là ông Ronald không vào nhà...
Nghe thấy thế, Geraldine ôm mặt khóc nức nở, không sao dừng lại được.
Cô đứng dậy. Poirot cầm tay cô.
- Tiểu thư muốn tôi cứu tính mạng của anh họ tiểu thư chứ gì?
- Đúng thế, thưa ông Poirot. Tôi van ông hãy cứu anh ấy...
Geraldine nắm chặt hai bàn tay, bóp lại để cố trấn tĩnh. Poirot dịu dàng nói:
- Tiểu thư hãy tin rằng tôi rất thương xót trước nỗi đau lòng của tiểu thư.
Hastings, anh có thể gọi một chiếc taxi cho tiểu thư được không?
Tôi tiễn Geraldine xuống nhà rồi gọi taxi và dìu cô lên xe. Cô gái nén nỗi
đau khổ, cảm ơn tôi. Lên đến phòng, tôi thấy Poirot đang đi đi lại lại, hai
hàng lông mày nhíu lại.
Đột nhiên chuông điện thoại réo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.