DAO KỀ GÁY - Trang 167

- Bà quận chúa Merton khẳng định chính vợ của cha tôi đã giết người.
Riêng tôi chưa tin lắm.
- Tiểu thư cho là thế nào?
- Tôi chỉ biết bà Jane Wilkinson rất ít. Khi cha tôi kết hôn với bà ấy, tôi còn
đang học nội trú trong một
tu viện ở Paris. Khi tôi về nhà, bà tỏ ra tốt với tôi, nghĩa là bà không quan
tâm đến sự có mặt của tôi trong nhà. Tôi quan niệm bà ta là người... không
có óc và... không quan tâm đến ai.
Poirot gật đầu.
- Vừa rồi tiểu thư có nói đến quận chúa Merton. Tiểu thư có hay gặp bà ấy
không?
- Có. Bà Quận chúa rất thân thiện với tôi. Trong hai tuần lễ khủng khiếp
vừa qua, hầu hết thời gian tôi ở nhà bà ấy... Anh Ronald thì bị giam, các
nhà báo, rồi các lời đồn đại... Tôi có rất ít bạn thân, nhưng lại có bà Quận
chúa rất thông cảm với tôi... cả ông con trai Quận chúa cũng vậy.
- Tiểu thư nhận xét thế nào về Công tước Merton?
- Tôi thấy ông ấy hơi nhút nhát và có phần khó gần. Bà Quận chúa thì ca
ngợi con trai hết lời... Có thể tôi còn biết rất ít về Công tước.
- Tôi hiểu. Xin hỏi, tiểu thư rất quý anh họ phải không?
- Anh Ronald ấy à? Tất nhiên rồi! Trong mấy năm vừa rồi hai chúng tôi
không gặp nhau, nhưng hồi anh ấy ở nhà, tôi thấy anh Ronald vui tính và
rất đáng mến...
Thế là Poirot hỏi một câu khiến tôi thấy rất chối:
- Vậy thì tiểu thư không muốn ông Ronald bị treo cổ chứ?
Geraldine giật bắn người:
- Nếu thế thì khủng khiếp quá! Ôi, nếu hung thủ chính là bà mẹ kế của
tôi...! Chính là bà ấy rồi. Bà Quận chúa khẳng định như thế.
- Đấy là nếu tối hôm ấy ông Ronald cứ ngồi yên trong xe taxi...
- Nghĩa là sao? Ông giải thích cho tôi hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.