DAO KỀ GÁY - Trang 171

CHƯƠNG 25 - BỮA ĂN CỦA GIỚI THƯỢNG

LƯU

H

ôm sau hai ông bà Widburn mời chúng tôi đến ăn bữa sáng với hô tại

Khách sạn Claridge.
Poirot cũng như tôi không thú vị gì với những bữa ăn như thế. Đây ít nhất
là lần thứ sáu chúng tôi nhận được lời mời đến ăn ở đây. Bà Widburn nài nỉ,
bà vốn thích tiếp những nhân vật nổi tiếng. Để Poirot không thể kiếm cớ
thoái khác, bà ta để anh chọn ngày. Vì vậy Poirot đành nhượng bộ.
Từ hôm nhận được những thông tin từ Paris, Poirot rất dè sẻn lời nói, mỗi
khi tôi hỏi, anh ta chỉ nhắc lại mỗi một câu:
- Có một thứ gì đó vuột khỏi khả năng của tôi.
Một lần Poirot lẩm bẩm một mình thêm:
- Cái kính cận ở Paris, cái kính trong xắc của Carlotta Adams...
Rất may là bữa ăn ở khách sạn Claridge làm tôi thấy được thoát khỏi những
nỗi băn khoăn suy nghĩ trăn trở trong một thời gian ngắn.
Anh chàng diễn viên Donald Ross cũng có mặt và đến với tôi vẻ mặt thân
thiện. Bữa ăn có nhiều khách nam giới hơn là khách phụ nữ, và tôi được
xếp ngồi bên kia bàn, đối diện với hai chúng tôi; Giữa bà ta và phu nhân
Widburn là công tước Merton.
Tôi cảm thấy chàng công tước này không được thoải mái. Có vẻ đám người
này không hợp với ông. Ông ta giống như từ thời trung cổ còn sót lại và lạc
vào thế kỷ hiện nay. Niềm thán phục bà Jane Wilkinson quá mức của ông ta
càng làm ông ta thêm vẻ cổ lỗ.
Riêng tôi không thấy ngạc nhiên về thái độ đó lắm, vì bản thân tôi cũng
thán phục sắc đẹp và giọng nói du dương của bà nghệ sĩ này. Nhưng mọi
thứ đều trở thành quen thuộc và không khí dần dần trở lại bình thường. Rồi
một sai lầm nhỏ của bà nghệ sĩ càng khiến tôi nhận ra cái quy luật khắc
nghiệt kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.