DAO KỀ GÁY - Trang 179

- Giá như anh ta nói thêm với tôi đôi điều, - tôi thở dài.
- Đúng thế, giá như... Lúc ấy ai đứng bên cạnh anh, Hastings?
- Gần như tất cả mọi người. Tôi không nhận thấy có người nào đặc biệt.
Poirot lẩm bẩm:
- Vậy là tôi đã đoán sai từ đầu đến cuối chăng?
- Dù sao thì hung thủ không thể là Ronald Marsh, - tôi nói.
- Đấy vẫn là một điểm thuận lợi cho anh ta, Poirot lơ đãng nói:
Đột nhiên anh nói tiếp:
- Tôi không thể lầm trong toàn bộ vấn đề Hastings, anh còn nhớ một hôm
tôi Đề ra với anh năm câu hỏi không?
- Nhớ.
- Những câu hỏi đó là: tại sao Huân tước Edgware thay đổi thái độ đối với
việc ly hôn? Giải thích thế nào về việc ông ấy viết thư cho vợ mà bà Jane
Wilkingson không nhận được? Tại sao lúc chúng ta rời khỏi phòng đọc
sách trưa hôm đó, vẻ mặt ông ấy lại căm giận? Tại sao có chiếc kính cận
trong xắc tay của Carlotta Adams? Tại sao người gọi điện đến Chiswick
cho Jane Wilkingson, tức là Carlotta Adams cải trang, lại cúp máy ngay?...
Hastings, từ khi bắt đầu cuộc điều tra, một ý tưởng cứ bám theo tôi không
buông tha... ý tưởng về người đứng trong hậu trường! Hắn là ai? Tôi đã trả
lời được ba trong số năm câu hỏi ấy... và cách trả lời của tôi phù hợp với
nhận định của tôi. Nhưng vẫn còn hai câu tôi chưa tìm trả lời được.
Poirot đứng dậy, đến bàn giấy, mở ngăn kéo lấy ra bức thư mà Lucie
Adams từ Mỹ gửi về cho anh. Anh đã đề nghị thanh tra Japp cho anh giữ
thêm vài ngày. Lúc này anh mở ra nghiên cứu rất lâu.
Rồi lại một lần nữa hai chúng tôi cùng nghiên cứu. Nhưng từ lúc chúng tôi
hiểu ra rằng Ronald Marsh không phải hung thủ thì bức thư còn giúp thêm
chúng tôi được gì nữa không?... Tôi cầm lên một cuốn sách... Có lẽ tôi
đang chập chờn ngủ....
Đột nhiên Poirot reo to. Tôi choàng tỉnh dậy. Poirot giương cặp mắt xanh
biếc nhìn tôi chằm chằm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.