DAO KỀ GÁY - Trang 204

- Tôi chẳng cảnh báo ông rồi sao? Tôi bảo Jane Wilkinson hết sức ranh ma,
kiểu ranh ma của một con ác quỷ. Tôi rất mong bà ấy bị kết án!
Mặt anh ta đỏ bừng lên vì phẫn nộ. Cô chủ hiệu thời trang Jenny Driver vội
an ủi anh ta.
Thanh tra Japp hỏi:
- Thế còn chiếc hộp nhỏ bằng vàng trên nắp có nạm chữ D. "Paris tháng
Mười một"?
- Bà Jane Wilkinson đã gửi thư đặt làm và cử chị giúp việc Ellis sang Paris
nhận hộp đem về. Ellis chỉ nhận gói hàng và trả tiền, không hề biết trong
gói ấy là cái gì. Bà Jane Wilkinson mượn chiếc kính cận của Ellis để đóng
vai phu nhân Van Dusen. Và bà ta đã để quên chiếc kính đó trong xắc của
Carlotta Adams,
"Tất cả nhưng chuyện đó xuất hiện trong óc tôi trong lúc tôi qua đường và
nghe nói đến cái tên Ellis! Lúc đó tôi chợt nghĩ, có thể Ellis là người được
cử sang Paris nhận chiếc hộp, là người có chiếc kính cận... Chắc chắn bà ta
còn mượn thứ gì nữa của chị giúp việc Ellis...
- Thứ gì chẳng hạn?
- Con dao...
Tôi rùng mình. Một sự im lặng bao trùm. Rồi thanh tra Japp lên tiếng:
- Ông Poirot, mọi thứ liệu có đúng như ông kể không?
- Đúng, thưa ông thanh tra. Toàn bộ đều là sự thật.
Đột nhiên Bryan Martin kêu lên:
- Còn tôi, ông Poirot? Ông gọi tôi đến đây làm gì? Tại sao ông lại buộc tội
tôi?
Poirot lạnh lung đáp:
- Tôi đã nói rồi, để phạt ông về tội hỗn láo: tại sao ông dám kể những
chuyện bịa đặt ra với Hercule Poirot?
Cô chủ hiệu thời trang Jenny Driver bật cười thích thú:
- Anh đã bỏ lỡ một cơ hội im lặng, Bryau. Thế là may cho anh rồi đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.