DAO KỀ GÁY - Trang 23

CHƯƠNG 3 - NGƯỜI ĐÀN ÔNG CÓ CHIẾC

RĂNG BỊT VÀNG

V

ài ngày sau, trong lúc tôi ngối ăn bữa trưa với anh bạn Poirot, anh ta chìa

cho tôi bức thư anh vừa nhận được.
- Anh nghĩ sao về bức thư này, anh bạn?
Bức thư của Huân tước Edgware. Bằng lời lẽ vắn tắt và khô khan, ông
Huân tước, chồng bà Jane Wilkinson, hẹn Poirot đến gặp ông ta vào mười
một giờ sáng mai.
Tôi hơi ngạc nhiên. Tôi không ngờ Poirot lại giữ lời hứa với nữ nghệ sĩ
Jane Wilkinson.
- Không phải chỉ vì hơi men đâu, anh bạn ạ!
- Tôi không hề cho rằng vì anh nốc rượu.
- Có đấy... Tôi biết trong đáy lòng, anh thầm nghĩ: chỉ vì nể bà chủ nhà mời
ăn một bữa ngon và thịnh soạn mà Poirot tội nghiệp đã hứa một điều cậu ta
hoàn toàn không muốn thực hiện... Hastings thân mến, Poirot đã hứa điều
gì, điều đó là thiêng liêng.
Khi nói câu đó, Poirot ưỡn ngực kiêu hãnh.
Tôi vội cãi:
- Tất nhiên tôi không nghi ngờ điều đó chút nào. Tôi chỉ lo tối hôm ấy anh
hơi... nói thế nào nhĩ... hơi mềm lòng một chút...
- Mình không có thói để ai làm "mềm lòng" đâu. Thứ rượu vang hảo hạng
hay người phụ nữ đẹp nhất trên đời đều không thể tác động gì đến Hercule
Poirot!
- Hay anh quan tâm đến những mưu đồ về hôn nhân của Jane Wilkinson?
- Không hẳn. Mốì tình thơ mộng theo kiểu bà ta nói thật ra chỉ là một tham
vọng mà bà ta nhất quyết đạt tới. Nếu Công tước Merton không có tước vị
và tiền bạc thì đã không thể hút được bà ta. Điều làm tôi quan tâm,
Hastings ạ, chính là khía cạnh tâm lý. Tôi muốn nghiên cứu các kiểu tính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.