DAO KỀ GÁY - Trang 73

Mắt Poirot bỗng sáng lên vẻ thích thú. Anh tiếp tục hỏi, lúc này giọng điềm
tĩnh hơn.
- Bà có nghe thấy tiểu thư gọi điện hỏi muốn gặp ai không?
- Không, thưa ông. Cô chủ chỉ bảo, cho tôi số điện thoại nào ấy rồi chờ.
Chắc người trực tổng đài đáp như thường lệ "Xin đợi một lát". Cô chủ nói
"Tốt lắm." Rồi cô ngáp và nói. "Thôi được, không sao! Tôi không đợi nữa.
Buồn ngủ quá rồi". Cô chủ gác máy rồi cởi quần áo.
- Bà có nhớ tiểu thư gọi đến số điện bao nhiêu không?
- Không, tôi không biết. Tôi chỉ nhớ một thứ, đó là tên tổng đài: "Victoria".
Lúc ấy tôi không chú ý.
- Trước khi ngủ, tiểu thư có ăn hoặc uống gì không?
- Giống như thường lệ, một tách sữa nóng.
- Ai pha?
- Chính tay tôi, thưa ông.
- Suốt cả buổi chiều không có khách nào đến đây à?
- Vâng, thưa ông.
- Còn buổi sáng hôm qua?
- Tôi không nhớ có nhìn thấy ai không. Tiểu thư ăn sáng ngoài phố và ăn
bữa phụ buổi chiều cũng ở ngoài. Mãi sáu giờ cô mói về.
- Sữa bà lấy ở đâu? Từ bao giờ? Sữa tiểu thư uống lúc đi ngủ ấy?
- Đấy là sữa cửa hàng cho người đem đến vào các buổi sáng. Thằng bé đưa
sữa đặt chai sữa bên ngoài cánh cửa. Thưa ông, tôi tin rằng trong sữa ấy
không có gì đặc biệt, vì sáng nay chính tôi đã pha một chút sữa đó vào tách
trà của tôi. Theo ông bác sĩ thì cô chủ đã uống thuốc ngủ quá liều lúc lên
giường.
Poirot nói:
- Rất có thể tôi lầm, nhưng dù sao tôi vẫn phải gặp ông bác sĩ. Bà biết tiểu
thư đang gặp chuyện không vui không? Bên Mỹ, người ta sinh hoạt theo
kiểu hoàn toàn khác chúng ta ở đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.