DAO KỀ GÁY - Trang 74

- Tôi biết. Tôi có đọc những truyện về bọn găng xtơ ở Chicago. Bên ấy
nhung nhúc bọn cướp mà cảnh sát thì không hơn gì cảnh sát bên ta. Cho
nên tôi biết bên ấy rất khác.
Thấy có vẻ bà ta sắp kể huyên thuyên các sự kiện xấu xa bên Mỹ, anh bạn
thám tử của tôi ngắt lời, lảng đi nhìn xung quanh. Tình cờ anh nhìn thấy
một chiếc va li nhỏ đặt trên ghế.
- Tối hôm qua, lúc ra khỏi nhà, tiểu thư có đem cái va li nhỏ này theo
không?
- Buổi sáng cô có mang, nhưng sau bữa ăn nhẹ buổi trưa về nhà, tôi thấy cô
chủ không đem theo về. Đến tối tôi mới thấy cô chủ đem nó về.
- Bà cho tôi mở ra xem nhé?
Bà ta đồng ý. Giống như mọi người luôn nghi ngờ, một khi đã hết nghi
ngại, bà ta sẵn sàng cho phép mọi thứ. Và bây giờ Poirot muốn làm gì cũng
được bà ta bằng lòng.
Chiếc va li nhỏ không khóa. Poirot mở ra.
- Anh nhìn này, Hastings! - Giọng anh bạn tôi đầy xúc động.
Quả là những thứ bên trong đáng cho tôi suy nghĩ.
Trong hộp hóa trang có hai dụng cụ nhỏ dùng để lót vào gót giầy giúp
người ta cao thêm vài phân. Tôi còn nhìn thấy đôi găng tay màu ghi và một
bọc giấy đựng bộ tóc giả màu vàng óng, giống hệt bộ tóc thật của nữ nghệ
sĩ Jane Wilkinson, và giống như của bà ta, bộ tóc cũng rẽ ngôi ở giữa và có
những lọn tóc quăn ở sau gáy.
Poirot hỏi tôi:
- Anh còn hồ nghi nữa không?
Anh bạn tôi đóng nắp va li rồi quay về phía người giúp việc:
- Bà biết tối hôm qua tiểu thư ngồi ăn với ai không?
- Không, thưa ông.
- Thế tiểu thư ăn bữa trưa và bữa phụ buổi chiều với ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.